Lưu Bút

guestbook1

Bạn đã đến đây mời ngồi lại
Dùng chén trà thanh vừa mới pha
Nếu vui để lại đôi ba chữ
Hoặc cứ đề thơ trên vách nhà

Yên Sơn

Write a new entry for the Guestbook

 
 
 
 
 
 
Fields marked with * are required.
Your E-mail address won't be published.
For security reasons we save the IP address 3.238.82.77.
It's possible that your entry will only be visible in the guestbook after we reviewed it.
We reserve the right to edit, delete, or not publish entries.
260 entries.
admin admin wrote on January 23, 2020 at 2:09 pm
Chỗ ngồi chưa đủ ấm
Đã nói câu giã từ
Thời gian như vỗ cánh
Nói gì cũng thừa dư (*)

Người đi
bỏ lại nỗi buồn...

Người đi rồi, ngày bỗng dài hơn
đường vời vợi xa mà nỗi nhớ rất gần
bâng khuâng lòng hỏi, bao giờ gặp
bóng thời gian tựa khói phù vân

Người đi rồi, mang nghìn vạt nắng
bỏ lại đây, trời đất âm u
đường hun hút xa rớt từng bụi nhỏ
chiếc lá khô nằm thoi thóp sương mù

Người đi rồi, vòng xe ngần ngại
chút nỗi buồn rơi ngoài thinh không
thềm đá xanh như còn run rẩy
trời đất ngoài kia thở khói mênh mông

Người đi rồi, trời buồn muốn khóc
che ngang trời mây bỗng rưng rưng
chim lạc loài hót lời ảo não
núi nhớ sông, sông xót xa rừng

Người đi rồi, bỏ trời hiu quạnh
bỏ con đường ngậm khói sương đêm
bỏ chỗ ngồi lặng thinh bàn ghế
bỏ hoang vu rêu xám bậc thềm

Người đi rồi, hành trang nhẹ hẫng
Sẽ, rơi rớt dọc đường mảng nhớ vạt thương
chỉ là buồn, người còn đứng lại
vừa đâu đây… phảng phất một mùi hương

Chiều trở mình, qua vườn bão rớt
đêm hoang mang trốn những cơn mưa
Xoá dấu chân người vừa bỏ lại
Kỷ niệm buồn vui gói mấy cho vừa

Bao giờ gặp, bao giờ lần nữa?
Trả giùm tôi nửa trái tim đau...

Nhật Nguyễn
(*) thơ Yên Sơn
admin admin wrote on December 28, 2019 at 6:13 pm
cám ơn bạn hiền.
Bài thơ hay. Cám ơn bạn đã về thăm.
Chúc bạn minh một năm mới an vui, hạnh phúc.
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on December 25, 2019 at 11:58 am
Thân gởi thi sĩ Yên Sơn,
Hân hạnh tái ngộ cùng anh trong mục "lưu bút" trong ngày Giáng Sinh. Chúc anh cùng quí quyến sức khỏe, gia đ̀inh êm ấm như các truyện ngắn của anh. Hồi bão Harvey vào Houston, anh lên chức ông ngoại. Không biết bây giờ thêm chức gì?
Gởi tặng anh bài thơ:


Mùa Thu Lạnh Giá

Trời thu lạnh giá mùa đông.
Tuyết rơi, rơi mãi cho lòng tái tê.
Xứ người, lac mất lối về.
Cô đơn, lạnh lẽo, sầu quê đong đầy.
Lưng trời, vút cánh chim bay.
Tiếng kêu ai oán, lạc bầy tha hương.
Những ngày nắng ấm thân thương.
Còn chăng? Đã mất? Vô thường thế gian.

Nguyễn Đan Tâm

Thân chào anh.
MN MN wrote on June 4, 2019 at 4:52 pm
Bai thơ này hay quá!

Không biết nữa – tình mình duyên hay nợ
Cứ hỏi lòng càng lúc mịt mờ thêm
Ngày lại ngày qua lúc nào cũng nhớ
Nhất khi trăng vàng rạng rỡ về đêm
Anne Anne wrote on January 1, 2019 at 6:56 pm
Hoa nhìn người khoe mình rực rỡ
Hỏi lòng; người vui mở cùng hoa?
Sao người không chịu ngó ra
Hoa đây đang ngóng người ra với mình!

Hoa ở đây sao người ở đó
Bước đến nào, hoa sẽ bên anh
Nhìn người sao thật buồn tênh
Chỉ chân vài bước, sao tình thật xa!
Đỗ Thị Dung Đỗ Thị Dung wrote on December 29, 2018 at 1:27 am
Giáng Sinh lặng lẽ buổi hoàng hôn
Giữa Đông Chí tiết gió dập dồn
Bảy mươi năm lẻ, uổng quá đời
Bài ca nuối tiếc bỗng vang lên
Ngày mà em xa tôi mãi mãi
Là hồn thơ lắng đọng tâm hồn
Non Yên ôm mối sầu Cố Quốc
Giang đầu vọng nhớ bóng cô thôn
Lê Thị Kim Oanh Lê Thị Kim Oanh wrote on October 7, 2018 at 7:57 am
Mưa Nắng Bên Đời
(Đề thơ tặng anh Yên Sơn)


Đời Phi Công mộng với Hằng Nga
Lướt gió xuyên mây níu nguyệt tà
Mơ dãy Ngân Hà say ước nguyện
Cây tình chớm nở tỏa hương hoa

Lửa Hạ bừng lên nghiệt ngã thời
Đại Bàng tung cánh vượt trùng khơi
Xứ người hoài vọng về quê cũ
“Mưa Nắng Bên Đời” thảm lệ rơi (*)

(*)Tuyển Tập Mưa Nắng Bên Đời của Yên Sơn
Kim Oanh
Úc Châu 10/2018
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on June 9, 2018 at 6:08 pm
Khi tôi chết

Khi tôi chết, xin đừng nhắm mắt.
Để tôi nhìn Cộng sản tiêu tan.
Có gì vĩnh viễn với thời gian.
Hay tránh khỏi “Thành, Trụ, Hoại, Diệt” (1).
Dù lãnh đạo cố tình đui, điếc.
Trước sức chống đối của đồng bào.
Rồi sẽ đến ngày bị lật nhào.
“Nghịch dân giả vong” là đạo lý (2).
Khi tôi chết, xin đừng thương tiếc.
Có nghĩa gì đâu, một hạt cát.
Với sa mạc bao la, bát ngát.
Và đại dương mênh mông, vô tận.
Khi tôi chết, xin làm hỏa táng.
Tro xác thân, rải xuống đất đen.
Nợ bấy lâu, nay phải đáp đền.
Nợ tạo hóa, đất trời, cha mẹ.
Khi tôi chết, xin lời tha thứ.
Của đồng bào, nước Việt mến yêu.
Của bạn bè, đồng đội thân yêu.
Trai thời loạn, không tròn trách nhiệm.
Khi tôi chết, một lời sám hối.
Với bệnh nhân ngộ tử vì tôi.
“Thầy thuốc lầm, hại một mạng người”.
Trong cuộc đời, ai không lầm lẩn.
Khi tôi chết, xin đừng phổ biến.
Bạn bè, thân quyến, khỏi viếng thăm.
Để thời gian còn phải đi làm.
Mất một ngày, ai mà không tiếc.
Khi tôi chết, đừng đăng cáo phó.
Và phân ưu, chia buồn, tùm lum .
Xin hảy đăng, vào mục “Tin mừng”.
Bớt đi: “Một người sống chật đất”.
Khi tôi chết, đừng đăng cáo phó.
Họ hàng, thân quyến khỏi khoe khoang.
Bằng cấp lớn, chức vụ cao sang.
Ai lở đọc, lắc đầu ngao ngán.
Khi tôi chết, đừng làm tang lễ.
Khách gặp nhau, chỉ nói chuyện riêng.
Không ai biết, tang quyến ưu phiền.
Đi đám ma, tưởng như đám cưới.
Khi tôi chết, xin đừng gian dối.
Khóc đưa linh, che mắt thế gian.
Hởi người vợ phụ bạc, sang ngang.
Từ cuộc đổi đời, tháng tư đó.
Khi tôi chết, xin được thành mây.
Bay lang thang, khắp bốn phương trời.
Thăm bạn bè, nằm khắp mọi nơi.
Khi còn sống, đã không thăm viếng.
Khi tôi chết, đem tôi ra biển.
Tôi gặp lại trăm ngàn đồng hương.
Đã vùi thây dưới lòng đại dương.
Trên đường vượt biên tìm lẽ sống.
Tiện đường ghé Việt nam điểm mặt.
Mấy người bỏ lý lịch tị nạn.
Về nước bưng bô cho Cộng sản.
Ăn phải bả tiền tài, danh vọng.
Khi tôi chết, không cần thờ cúng.
Bày tiệc tùng, nhậu nhẹt làm chi.
Người đã chết, còn có biết gì.
Kẻ còn sống, vô tâm thụ hưởng.
Khi tôi chết, xin đừng đau buồn.
Sum họp nào, cũng có lúc tan.
Buổi chợ nào, cũng đến lúc tàn.
Đời: “Sinh, Ly” ! Mấy ai tránh khỏi.
Khi tôi chết, xin đừng quyến luyến.
Tôi trở về, sau chuyến dạo chơi.
Những tháng ngày đau khổ trên đời.
Như gió thổi, có bao giờ nghỉ.
Khi tôi chết, không cần xây mộ.
Mồ của tôi: vũ trụ vô biên.
Hằng hà năm: “Sinh, Diệt”, triền miên.
Theo lẽ “Dịch’’: không ngừng biến đổi (3).
Khi tôi chết, không nghĩa là hết.
Sẽ quay lại, theo lẽ “Tuần, Hoàn”.
Vòng “Luân, Hồi”, nghiệp chướng miên man (4).
Cứ trả mãi, không bao giờ hết.,.

Nguyễn Đan Tâm

1. Chỉ bốn giai đoạn biến động của tất cả sự vật, hiện tượng trong vũ trụ sau khi sinh. Có sách ghi là: “Thành, Thịnh, Suy, Hủy”, có cùng một ý nghĩa. Cộng sản giảng rằng xã hội loài người biến chuyển từ bộ lạc sơ khai, đến chế độ phong kiến, quân chủ, tư bản, rồi cộng sản. Có người hỏi rằng: vậy sau cộng sản thì đến cái gì. Họ không trả lời được nên nói càn là chế độ cộng sản là tốt nhứt, nên đến đó là hết. Mọi người nín cười.
2. Chánh quyền làm trái lòng dân là sẽ bị tiêu diệt.
3. “Dịch” là chuyển động biến hóa của mọi sự vật trong vũ trụ chẳng bao giờ ngừng.
4. Phật giáo quan niệm vòng “luân hồi” khiến con người phải trở lại để trả nghiệp chướng do mình tạo ra từ kiếp trước.
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on May 21, 2018 at 12:22 pm
Một kiếp người
Anh sinh ra nơi sông rạch miền Tây.
Vườn tược, ruộng đồng, thẳng cánh cò bay.
Và người nông dân, chất phác hiền hòa.
Đã bao đời, bám mãnh đất ông cha.
Chân lấm tay bùn, cày sâu cuốc bẩm.
“Việt minh” bùng nổi dậy, năm bốn lăm (1945).
Đối tượng chân chính là bần cố nông.
Hãy vùng lên, ta cướp lấy ruộng đồng.
Cán bộ Việt minh về tận xóm làng.
Họ hô hào, đánh Pháp chống xâm lăng.
Miệng nói hay, thắp sáng cả tương lai.
Ai không theo, bị theo dỏi từng ngày.
Rồi “Việt gian” là cuối cùng bản án.
Dù thực tế, chẳng làm chi cho đáng.
Bao nhiêu nông dân đã bị chết oan.
Bởi cộng sản dùng bạo lực hung tàn.
‘‘Xử bắn, chôn sống, mò tôm”: kinh khủng!
Khiến mọi người, phải nghe theo lệnh chúng.
.Thanh niên yêu nước, hăng hái lên đàng.
Hi sinh cuộc đời trai trẻ, hiên ngang.
Chỉ mong sao nước nhà được giải phóng.
Trở về ruộng đồng, tiếp tục cuộc sống.
Nào ai biết, “Việt minh” là Cộng sản.
Chúng tinh ranh, lại quỉ quyệt vô vàng.
Theo lịnh quốc tế, nhuộm đỏ Đông dương.
Dòng máu Việt nam, đổ khắp chiến trường.
Súng đạn Nga, Tàu, ngày một tối tân.
Năm tư, Điện biên phủ, Pháp đầu hàng (1954).
Anh, Pháp, Mỹ, Nga, Tàu, nhóm họp bàn.
Quyết định giao miền Bắc cho cộng sản.
Sông Bến hải, đất nước bị chia đôi.
Miền Nam hân hoan đón hàng triệu người.
Miền Bắc di cư vào Nam lánh nạn.
Trốn tránh hiểm họa xích hóa Cộng sản.
“Việt nam cộng hòa” tiến cùng thế giới.
Năm sáu mươi , Cộng sản cho ra đời (1960).
“Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam’’
Chống đế quốc Mỹ, đuổi giặc ngoại xâm.
“Đồng khởi Bến tre”, đánh khắp miền Nam.
Việc ác nào, “Mặt trận” cũng dám làm.
“Pháo kích, gài mìn, đào đường, đắp mô”.
“Bắt cóc, thủ tiêu” người không ủng hộ.
“Đặt bom, ám sát”, viên chức cộng hòa.
“Công đồn, đã viện”, “phục kích” quân ta .
Gây bất an, chết chóc cho mọi nhà.
Thà cứ giết lầm, quyết chẳng dung tha.
Anh đã lớn lên, giữa lòng đô thị.
Đời sinh viên, nào có nghĩ ngợi gì.
Có đêm thức giấc, tai nghe súng nổ.
Từ nơi xa xôi, dội về thành phố.
Như nhắc nhở, chiến tranh vẫn kéo dài.
Người Việt chết, vì chủ nghĩa ngoại lai.
Thủ đô Sàigòn, náo loạn từng ngày.
Bao phong trào, do Cộng sản giựt dây.
Tạo hỗn loạn chính trị, nơi hậu phương.
Để hổ trợ quân sự, trên chiến trường.
“Việt nam cộng hòa”, tứ bề thọ địch.
Chính trường miền Nam, quá nhiều bi kịch.
Đảo chánh, chỉnh lý, liên tiếp xảy ra.
Dưới tài đạo diễn, bàn tay lông lá.
“Tổng công kích” Tết mậu thân, sáu tám.(1968)
Cộng quân đánh khắp thành thị miền Nam.
Đưa thiếu niên miền Bắc vào thiêu thân.
Vượt Trường sơn, thề “Sinh Bắc, tử Nam” .
Thẳng tay tàn sát bao nhiêu dân thường.
Tạo nên kinh hoàng, đẩm máu, tang thương.
Ta đẩy lui địch, trên mọi chiến trường.
Vãn hồi an ninh, trật tự, hậu phương.
Anh vào lính, lúc dầu sôi lửa bỏng.
Bao đồng đội ngả xuống, cho anh sống.
Những cái chết, viết nên “Thiên hùng ca”.
Rạng danh “Quân lực Việt nam cộng hòa”.
“Mùa hè đỏ lửa”, một chín bảy hai (1972).
Địch tràn ngập, sau nhiều ngày bao vây.
Quãng trị, thị xã An lộc, Kontum.
Ta đẩy lui địch: “Anh dũng, Kiêu hùng”.(1)
Anh trở về, trong chiến thắng vinh quang.
Nhưng miền Nam, phải chấp nhận hòa đàm.
Để Mỹ được: “Rút lui trong danh dự”.
Sau đó, dân miền Nam đều ứ hự.
Vì Cộng sản lại tiếp tục chiến tranh.
“Tổng tiến công”, mùa xuân năm bảy lăm (1975).
Chiếm trọn miền Nam trong mấy mươi ngày.
Ba mươi tháng tư, uất hận tràn đầy.
Anh tự sát, khi có lệnh đầu hàng.
Tránh bị bắt, chọn cái chết hiên ngang.
Anh ngả xuống, dưới chân ngọn cờ vàng.
Không một nấm mồ, không một nén nhang.
Người đi đường quì xuống, oà lên khóc.
Tội nghiệp cho anh! Thương cho tổ quốc!
Anh ra đi, khi tóc hãy còn xanh.
Anh thật sự là: “Anh hùng vô danh”.
Của nước Việt, của giống nòi oanh liệt.
Ngàn đời sau, muôn triệu người thương tiếc!
Anh là ai? Làm sao có người biết.,.

Nguyễn Đan Tâm
(Kính dâng hương hồn các chiến sĩ quốc gia đã bỏ mình trong cuộc chiến 1945-1975)
(Thân tặng các chiến hữu “Người lính già xa quê hương”)

(1)Trích trong câu: “An lộc anh dũng, Kontum kiêu hùng, Trị thiên vùng dậy”
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on May 6, 2018 at 11:11 am
TRIỆU CON TIM, MỘT TIẾNG NÓI.


Triệu con tim.
Một tiếng nói.
Một tấm lòng.
Tha thiết với núi sông.
Cùng nhau đứng lên.
Dẹp tan lủ bạo quyền.
Giành lại đất nước.
“Độc lập, tự do, hạnh phúc”.
Đã mất qúa lâu rồi.
Từ ngày anh giải phóng tôi.
Đã mấy chục năm qua.
Ôi! Cái kiếp người ta.
Dưới gót giày bạo lực.
Triệu người bị áp bức.
Nhân quyền đã đi ra.
Tàu cộng lại vào nhà.
Lãnh đạo là tay sai.
Bán nước đã bao ngày.
Trời hởi! Nào ai hay?
Độc tài là bản chất.
Tham nhũng thì giỏi thật.
Phong hóa bị suy đồi.
Xã hội đầy gian dối.
Dân oan bị đánh đập.
Khiếu nại vì mất đất.
Bao nhiêu người đi tù.
Vì đấu tranh dân chủ.
Con người thành thú vật.
Rao bán ra ngoại quốc.
Tình dục hay lao nô?
Đem về đầy tiền đô.
Cán bộ đều mập ú.
Vung tiền mua lạc thú.
Cờ bạc, thuốc, rượu, gái...
Cái gì cũng có ngay.
Chuyển tiền ra ngoại quốc.
Cho con đi du học.
Kiếm cớ để ở lại.
Giúp cha mẹ tháo chạy.
Mua nhà triệu triệu đô.
Sẵn cơ sở đợi chờ.
Mặc nhân dân đói nghèo.
Sá gì tiếng kêu réo.
Tất cả phải đổi thay.
Tận diệt lủ cộng nầy.
Cho Việt nam tương lai.
Xán lạn mãi sau nầy.,.


Nguyễn Đan Tâm

Xin gởi đến ban điều hành bài viết trên đây.
Cám ơn nhiều.
admin admin wrote on March 27, 2018 at 8:14 pm
Cám ơn bạn Nguyễn Đan Tâm đã vào thăm và chia sẻ bài viết. Chúc luôn an vui bạn nhé.
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on March 27, 2018 at 7:03 pm
Vong quốc hận
Tháng ba bảy lăm, Buônmathuột mất.
Quân đoàn II, triệt thoái khỏi cao nguyên.
Quân đoàn I, bỏ Quãng Trị, Thừa Thiên.
Giặc chưa đến, quân ta đã rút chạy.
Ba mươi tháng tư, Sàigòn hấp hối.
Lệnh đầu hàng, vang dội máy thâu thanh.
Tội nghiệp thay cho cái đám dân lành.
Tim chết đứng, mặt ngỡ ngàng, ngơ ngác.
Qúa thất vọng, không ít người tự tử.
Kẻ tìm đường ra biển, đến tự do.
Lúc ra đi, thật có nhiều đắn đo.
Bỏ quê hương với một trời tâm sự.
Tên mặt thịt nhảy ra làm con rối.
Hoàn thành âm mưu đen tối ngoại bang.
Dâng miền Nam cho lủ cộng hung tàn.
“Chấm dứt chiến tranh, rút lui trong danh dự”.
Ba mươi tháng tư, triệu người uất hận.
Bao anh hùng tự sát, giữ tiết danh.
Tướng,tá đến binh sĩ, chết theo thành.
Nêu gương sáng đến muôn đời bất diệt.
Lủ giặc tiến vào nhân danh giải phóng.
Cướp tài sản bằng hai chữ “kiểm kê” (1).
“Trưng thu”, “trưng mua”, phẩm vật hốt về.
Chở ra Bắc, từng đoàn chiến lợi phẩm (2).
“Cải tạo công thương nghiệp” là quốc sách.
Bần cùng hóa tư sản, thật là tài.
Xây dựng “kinh tế mới”, nghe thật hay.
Đày tư sản lên rừng thiêng nước độc.
Dân đen kêu khóc, không còn nước mắt.
Bao oán hờn, thấu đến cả trời xanh.
Người bỏ mạng, kẻ lẻn trốn về thành.
Sống lây lất, nơi đầu đường, xó chợ.
Ngụy quân, ngụy quyền, như cá trên thớt.
Tù “cải tạo” chẳng biết bao giờ ra.
Bao nhiêu người ngả xuống, nơi rừng già.
Trót nghe: “cải tạo mười ngày” thôi nhé!


Kế tiếp là đổi lấy “tiền giải phóng”.
Năm trăm đồng chỉ đổi được một đồng.
Ai nhiều tiền thì “có cũng như không”.
Tiền dư ra do nhà nước quản lý (3).
Bày “hộ khẩu” để dễ bề bắt bí.
Nhu yếu phẩm được bán theo đầu người.
Chính sách “xiết bao tử” thật tuyệt vời.
Dân đói qúa, sức đâu mà chống đối.
Muốn đi đâu, phải công an cho phép.
Chịu khó chi tiền, thì phép có ngay.
Tham ô, nhũng lạm bắt nguồn từ đây.
Miền Nam giàu nên chính quyền cứ hốt.
Vợ tướng tá bơ vơ, hết đường sống.
Cán bộ được lệnh đoạt vợ người ta.
Tù trở về, chưng hửng: đổi chủ nhà.
Tới lúc đó, biết gia cang tan nát.
Phong trào “vượt biên” đến như làn sóng.
Bao nhiêu người biết chết, cứ ra đi.
Đánh đổi tự do, nào có sá gì.
Thân trâu ngựa trong thiên đường cộng sản.
Giờ mới hiểu “cách mạng” là “cướp mạnh”.
Vào miền Nam chóa mắt vì giàu sang.
Cán bộ kiểm kê “chết vì nuốt vàng” (4).
Mấy đứa khác “chết vì bị bội thực”.
Ba mươi tháng tư, người dân tỉnh thức.
Hồ ly tinh đã hiện rõ nguyên hình.
Việc ác nào đảng cũng dám hy sinh.
Bao mạng người, cứ xem như cỏ rác.
Cho “ba tàu” vượt biên, lấy vàng, nhà đất.
Tàu chìm, chết đuối, mặc kệ tụi bây.
Công an,tỉnh ủy, vàng bỏ túi đầy.
Trả công kháng chiến những ngày gian khổ.
Hởi người Việt nam trên toàn thế giới.
Nắm tay nhau đoàn kết dưới cờ vàng.
Nguyện một lòng tiêu diệt lủ sài lang.
Cho Việt nam ánh vinh quang tươi sáng.,.
Nguyễn Đan Tâm


(1)Việt cộng cho người vào đóng chốt trong nhà tư sản. Bắt chủ nhà kê khai tiền, vàng bạc, nguyên liệu sản xuất...Xong rồi, chúng tịch thu ( gọi là trưng thu) hoặc mua (gọi là trưng mua), trả tiền bằng tờ giấy lộn. Sau đó, đuổi chủ nhà và gia quyến ra khỏi nhà và đưa lên vùng kinh tế mới. Cũng có những trường hợp, chúng xông vào nhà lúc đêm khuya, dùng súng ép chủ và gia đình lên xe, chở tuốt lên rừng. Khi quay trở về thì căn nhà đã có chủ mới.
(2)Không chở súng đạn, mà chỉ chở TV, tủ lạnh, bàn ghế, xe đạp, xe gắn máy...
(3)Một hình thức ăn cướp.
(4)Chết vì vàng làm nghẹt đường hô hấp. Chuyện nầy chỉ có bệnh viện biết mà thôi.
Nguyễn Đan Tâm Nguyễn Đan Tâm wrote on January 14, 2018 at 1:35 pm
Về thăm Chợ Lách.
Lâu quá không có về thăm Chợ Lách.
Kể từ ngày quyết bỏ xứ ra đi.
Để lại quê, người em gái xuân thì.
Đêm mong nhớ, ngày đợi chờ mòn mỏi.
Sông Cổ Chiên nước đục, cuồn cuộn chảy.
Dề lục bình trôi,trôi mãi về đâu.
Đò Đình Khao thay thế một nhịp cầu.
Bao năm tháng đón đưa người qua lại.
Đò vừa cặp bến, dòng người tuôn chảy,
Về Bình hòa Phước, Phú Phụng, Hòa Ninh.
Hay đi Hòa nghĩa, Bình Thuận, An Bình.
Hoặc xuống Vĩnh Thành, Cái Mơn, Long Thới.
Chợ Chợ Lách tấp nập người lui tới.
Cầu Chợ Lách, xe cộ dập dìu qua.
Vườn trái cây, chào đón khách phương xa.
Làng bông kiểng,trăm hoa đua màu sắc.
Kinh Chợ Lách vẫn hiền hòa như trước.
Bao ghe xuồng xuôi ngược, ngược xuôi.
Nhưng"người muôn năm cũ", mất đâu rồi?
Sau biến cố đổi đời,tháng tư đó.
" Vật đổi sao dời", thăng trầm thế sự.
Ôi!Dòng đời trôi, sao cứ mãi trôi.
Có ai đó? Hay chỉ một mình tôi.
Tiếc thương mãi cho một thời qúa khứ.

Nguyễn Đan Tâm
Song Thy Song Thy wrote on September 12, 2017 at 6:12 am
Hạ Vy

Bé chào đời trong cơn bão dữ
Đóa hoa tươi nở giữa phong ba
Hương dịu dàng lan tỏa gần xa
Ấm lòng người trước bao khốn khó

Bờ môi xinh làn da hồng đỏ
Mắt tròn xoe lấp lánh niềm vui
Bé tiếp thêm nguồn sống cho đời
Là hành trang vượt qua gian khổ

Harvey tạo nên cơn giông tố
Hạ Vy đem lại những hân hoan
Tình thương yêu như sóng dâng tràn
Gói trọn vẹn tấm lòng nội, ngoại

Dù cuộc đời có nhiều phiền toái
Hãy tin rằng hạnh phúc không xa
Gian nan nào rồi cũng sẽ qua
Bình minh lên sau đêm tăm tối.


Songthy
DungDung DungDung wrote on June 20, 2017 at 9:30 am
Nếu biết hồn phách đi đâu
An nhiên tự tại chẳng cầu sớm khuya
Đất-Nước-Gió-Lửa chia lìa
Nhục thân chờ rã. Đây kia xuôi dòng
Miễn sao Tâm-Ý lòng trong
Hư không không tận, thoát vòng trần gian
Thị chứng trong đục, trái ngang
Cội nguồn sinh tử, đa mang bộn bề
Tận tường gốc khổ - lầm mê !
Chẳng lầm sinh tử, chính về chân như
DD
DD DD wrote on December 16, 2016 at 4:39 am
Cảm họa

Hoàng hôn dần xuống khẽ ru
Chiều đi lặng lẽ hơi Thu ánh tà
Dặm trường lữ khách lần qua
Bao nhiêu dấu ấn, phôi pha ráng chiều
Lắng lòng! Ta với tịch liêu
Giác linh chung khắp! Niềm riêng nhắc buồn

Chiều đi lặng lẽ mờ sương
Chân qua tĩnh mịch, ngọn nguồn tàn thu
Hoàng hôn dần xuống khẽ ru
Mây đùa trong gió, vân du nỗi niềm
Hoàng hôn thong thỏng màn đêm
Miên man nồng ấm, diệu mềm mãi thôi

Hoàng hôn tiếc nuối bâng khuâng
Thức cùng thức tận, lâng lâng hương lòng
Bốn bề vắng lặng hư không
Liên hoa bừng sáng, rõ thông ánh hồng
Đưa tay nhặt lá đề thơ
Suối nguồn hoa pháp, ngẩn ngơ trăng hằng

Hoàng hôn nhớ Cúc vàng hoa
Nhớ người năm cũ chân qua đất lành
Còn đây tích trượng đành rành
Kiếm cùng tâm pháp, hoành ngang dọc hoành
Hợp hóa ẩn hiện miên trường
Thậm thâm duy nhất! Tình thương ánh vàng

TMT

Cảm ơn Bác Yên Sơn đã đánh thức hồn thơ,
bài cảm họa để tưởng nhớ người bạn đời vừa vắng bóng.
hoaly pham thi hoaly pham thi wrote on October 13, 2016 at 6:02 pm
Chào anh , hôm nay lai gởi anh bài thơ này nưã . Cảm ơn anh nhiều nhé .
THU CỐ QUỐC .
Quê ngừơi đêm nay ,heo thu mây gió .
Lành lạnh xương vai .rưng rức buốt rồi .
Màu không gian thanh , dễ chịu an lành.
Nhớ cố hương ,ngõ vùi thân cô quạnh.
Thoắt mây về ,chầm chậm bạc mưa rơi.
Khe khẽ nhắc ,QUÊ HƯƠNG ôi rất vội.
Hun hút mây trôi ,dâng về mọi nẽo .
Có gì đâu ? chiều heo may vẫn thế.
Cây ru ru đưa nhạc khúc vơi buồn.
Anh đang hát chim trên cây bay bố̃ng .
Rụt rè , vỗ cánh ngấm , lại bay sang .
Rồi hun hut́,ta đưńg nhìn quạnh quẽ .
Sắt se lòng ,như từng HẠ chia phôi .
THU êm mát ,mang ai về nơi chốn !
Lòng bướm say ,se sẽ chợt quay về .
Dĩ vãng ,xa xôi bao năm rồi nhỉ ?

HOA LÝ PHẠM TḤI
YS YS wrote on September 26, 2016 at 4:25 am
Gửi Trần An Bài:

Như Một Lời Cám Ơn

Em nói với tôi:
\"Em đã đọc bài tôi viết… từng chữ, từng câu
Cũng se lòng mà không biết phải làm sao\"
Xin cám ơn em tấm lòng lân tuất
Nhưng không cần thiết phải làm chi hết
Cứ nghiền ngẫm cho thấm vào lòng
Những rung động cùng một dây tương hợp
Tran An Bai Tran An Bai wrote on September 25, 2016 at 4:37 pm
Cam on chu da co mot trang web tuyet voi. Doc tho chu ve que huong dat nuoc minh tung chu, tung cau. Chau buon qua ma khong biet phai lam gi.
YS YS wrote on August 31, 2016 at 10:49 pm
Chị Hoa Phạm,
Cám ơn chị tiếp tục post thơ vào trang Lưu Bút. Rất welcome chị dùng đất này để chia sẻ với bạn bè.
HOẶC chị có thể nhờ bạn bè giúp chị mở một trang Blog riêng để bạn bè dễ vào chia sẻ.