Nỗi Đau Âm Ỷ

ngày 20.04.15

B


Nửa đêm ngồi bật dậy
Mưa nặng hạt ngoài song
Mới trải qua ác mộng
Còn áo não, ê chề:
“Từ trận chiến tôi về
Áo bay còn ướt sũng
Trong lòng đầy nao núng
Một trời đạn pháo như mưa!”

40 năm…
Tôi nhớ về trận đánh năm xưa
Mà vẫn thấy đau, thấy hận
Đau vì khi quyết tâm xung trận
Muốn một mất một còn với lũ giặc tàn hung
Nhưng đạn thù ngập kín không trung
Nếu liều lĩnh chỉ có một phần trăm sống sót
Không phải chỉ là mạng của hai pilot
Mà cả chục con người có cha mẹ vợ con
Hận vì không thể bảo vệ Saigon
Trong trận đánh với quá nhiều thua thiệt
Trong trận đánh mà lũ tép riêu chúng tôi không hề biết
Thẩm quyền của mình đã bỏ cuộc chào thua

40 năm ròng rã trôi qua
Như con nước dưới chân cầu xuôi về biển
Nhưng mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy còn đau điếng
Một quân đội oai hùng bị bức tử giữa trùng vây
40 năm nỗi uất hận vẫn còn đầy
Biết rồi cũng ôm theo với bóng chiều sắp khuất
Nghĩ tới bạn bè chết oan trong giờ thứ 25
Nghe nhói đau trong lồng ngực
Nghĩ tới quê hương xa xăm bị xâm lấn bởi giặc Tàu
Cầu mong con cháu Lạc Hồng ở bốn biển năm châu
Sớm đoàn kết
Bảo vệ quê hương
Diệt loài quỷ đỏ
Gương oanh liệt của tiền nhân còn đó
Ráng soi chung để phấn đấu, quật cường
40 năm dài lũ bạo quyền giày xéo quê hương
Cướp bóc, tham ô, bán buôn quê cha đất tổ
Giặc phương bắc lăm le đặt nền đô hộ
Lạc Hồng ơi! Còn mơ ngủ đến bao giờ?!

Mùa Tháng Tư 2015


« TRANG NHÀ »