Một Thoáng

ngày 29.09.23


Buổi trưa ở sở
Bụng đói cồn cào
Thò tay check lại hầu bao
Đếm lên đếm xuống được bao nhiêu đồng

Qua câu lạc bộ
Đồ ăn thấy ghê
Thế nên tui lại quay về
Lục trong hộc tủ … mà tê tái người

Còn một gói mì
Vài ba miếng cake
Kỹ sư Mỹ thật là bê bết
Thế cũng xong một buổi trưa buồn
Đang ăn lệ muốn trào tuôn
Nhớ thời xưa cũ mà thương phận mình!

Kỷ niệm xưa bỗng bừng dậy trong cái trí óc nhỏ nhoi của hắn. Hắn nhớ quay quắt cái thời mà hắn cho là oanh liệt! Nước mắt hắn đoanh tròng nhớ về bạn bè kẻ còn người mất; nhớ những chuyến tàu ngang dọc không trung; nhớ chiếc áo bay, nhớ những chiếc ghế ngồi trong từng phòng lái! Nhớ ơi là nhớ! Trí nhớ dẫn dắt hắn đi lan man làm tâm hồn hắn bàng hoàng sống lại, làm cho mắt hắn cay cay!

Hắn nhớ những gói xôi mua vội ở đầu cổng phi trường trước ngày lãnh lương; những ổ bánh mì thịt khiêm nhường những ngày cuối tháng. Nhớ những bữa cơm đãi phi hành đoàn của các ông tư lệnh vùng. Hắn nhớ mồn một từng cử chỉ, từng cái nhìn của những quân nhân theo tàu đi phép! Nhớ những gương mặt thảm sầu đầm đìa lệ máu của thân nhân theo quan tài chồng, cha, con trai trở về cố quận… nước mắt hắn tuôn dài trên má…

Thôi hắn lại phải trở về chuyện áo cơm cho hôm nay!!!

Nov.15.2002


« TRANG NHÀ »