Sinh Nhật Thằng Lính – My Soldier’s Birthday

ngày 13.10.25



Hôm thằng lính nghỉ làm, cùng chúng tôi đi ra ngoài ăn tối. Trong bữa ăn, thằng lính ngỏ lời:

“Ít hôm nữa là sinh nhật của con, con không muốn quà cáp, cũng không muốn đi ăn tiệm như mọi lần mà con chỉ muốn đi làm thiện nguyện.”
“Làm gì, ở đâu con?” Mẹ nó hỏi.
“Con muốn tới Keagan, Houston Food Bank ở đường I.10, giúp đóng hộp phần ăn cho con nít nghèo. Con nít nhà nghèo đi học trường cho ăn miễn phí; tới mùa hè không đi học nên đói. Người ta tổ chức phát phần ăn cho những đứa trẻ này.”
“Ba có nghe nói.”
“Ba muốn đi với con không?”
“Ừ! Ba đi với con.”

Lòng tôi chợt hân hoan. Lâu lắm rồi không cùng với thằng lính làm một việc gì công ích.

Trước ngày sinh nhật một hôm, thằng lính nhắc lại tôi ghi danh với Keagan. Tôi nhờ nó giúp tôi ghi danh cho lẹ. Nó nói “Ba tự tay ghi danh để biết mình muốn làm việc gì, ở khu nào.” Tôi nói, “con làm chỗ nào Ba làm chỗ đó, con ghi giùm Ba luôn.” Nó ghi danh xong, dặn tôi, “mình làm chỗ đóng hộp thức ăn, phải mang giày kín chân, mặc áo tay dài, râu tóc sạch sẽ; người ta sẽ cấp cho áo yếm và lưới bao tóc, râu; có mặt tại kho hàng đúng 6 giờ sáng.”

Sáng qua, chúng tôi thức dậy 4g45 sáng vì cần đi lúc 5 giờ. Từ nhà tôi chạy tới đó hết 45 phút vì không biết xe cộ, đường sá có vấn đề gì không. Đâu đó trong thâm tâm tôi có than phiền “đi làm thiện nguyện mà cực khổ quá!” Tôi đã nghỉ hưu từ lâu, chỉ còn phải điều hành trường dạy võ buổi chiều nên thường ngày ngủ tới 8g sáng mới dậy; vì thế, thức giấc giờ đó không phải chuyện dễ làm. Tôi đã để đồng hồ báo thức, nhưng đồng hồ chưa kịp reo thì nhà tôi đã lay tôi dậy, “anh à, dậy đi kẻo trễ giờ.” Tôi giật mình rời chăn êm nệm ấm, hai mắt ráo hoãnh, lòng vui vẻ làm vệ sinh cá nhân, gọi thằng lính ngủ trên lầu. Thằng lính đã sẵn sàng đi.

Chúng tôi tới Food Bank lúc 5g45 sáng. Tưởng mình tới sớm nhưng khi bước vào kho đã thấy khá đông người ta đang làm việc. Nhìn câu viết rất lớn trên tường làm tôi xúc động, “because of you, a child will eat today” (vì những người như bạn, một đứa trẻ sẽ được ăn hôm nay). Cạnh bên là chữ Cám Ơn” cũng khá lớn. Chợt liên tưởng đến Việt Nam, đến những trẻ em thiếu ăn, thiếu mặc, không được học hành… hình dung những em bé tả tơi ở các bãi rác, trước những quán ăn; các em bé bán vé số, đánh giày dầm mưa dải nắng… khắp mọi miền đất nước! Nước Mỹ giàu có mà vẫn lắm người nghèo dù có biết bao nhiêu chương trình trợ giúp từ chính quyền, từ các cơ quan thiện nguyện… nhưng thật sự họ đâu có nghèo bằng số đông dân tộc của tôi hiện giờ; chắc chắn không thể có những em bé cùng khổ như ở quê tôi; vậy mà nhà nước Việt Nam không hề nghỉ tới mà còn tận sức bóc lột, cướp giựt của dân nghèo; họ còn bỏ ra tỷ này tỷ nọ để xây dựng những công trình vô bổ, những tượng đài vô nghĩa mà ai cũng biết đó là những công trình bày đặt ra để ăn chia với nhau, để tiếp tục thâu tóm tiền bạc để tiêu xài phung phí, để gửi con đi học nước ngoài, để mua xe tậu nhà ở ngoại quốc… Tôi cố cầm lòng để không rơi nước mắt.

Chúng tôi được hướng dẫn rửa tay thật kỹ, xong họ phát cho áo yếm và lưới trùm tóc, chỉ cho chúng tôi chỗ đứng trong dây chuyền đóng gói. Cũng may, dây chuyền thiếu hai chỗ liền nhau. Tôi phụ trách phần cà rốt, thằng lính phụ phần dưa hấu và chuyển sang máy đóng hộp.

Có nhiều dây chuyền làm việc giống nhau từ số 1 đến số 6. Mỗi dây chyền gồm 7 vị trí: người mở bọc ny lông (mỗi bọc chứa 10 cái) gói bánh bột mỏng của người Mễ; người đặt bánh vào ngăn lớn của khay nhựa nhỏ màu đen, hình chữ nhật, có 3 ngăn; người đặt 2 miếng ham & cheese tròn dài cuốn sẵn và rau cải lên bánh; phiên tôi cho một muỗng lớn cà rốt loại nhỏ, đã gọt sẵn vào một ngăn, xong chuyển qua cho thằng lính làm đầy ngăn còn lại với muỗng lớn dưa hấu cắt vuông nhỏ; chuyển qua cho người kiểm soát trước khi đưa qua máy đóng hộp; và cuối cùng là người điều hành máy đóng và sắp vào thùng lớn. Khi thùng lớn đầy, họ sẽ gọi người tới mang đi vào kho vận chuyển.

Tiếng nhạc rap (giật) mở lớn, át cả tiếng máy, như thôi thúc mọi người cùng quay cuồng với công việc. Người ta thường nói “làm như máy” bây giờ mới thấy nghĩa lý của nó. Lâu lâu lại có người la to “bánh bột đường số 5; hoặc rau cải số 4; thịt số 2…” đến lúc hết cà rốt tôi cũng gọi, “cà rốt số 4”; thế là có một nhân viên của kho mang tới liền. Công việc bổ sung cung cấp các loại vật thực này cũng có thể là người tình nguyện như chúng tôi. Họ cũng làm liền tay, cung cấp bất cứ món nào thiếu ở bất cứ khu vực nào. Tôi bỗng nổi máu tếu gọi to, “beef steak line 4”, mọi người bật cười to. Một lúc lâu sau tôi lại gọi, “cognac line 4”, thiên hạ lại cười… làm quên đi mệt nhọc.

Từ lúc đến cho tới lúc ra về (có nghỉ tay 15 phút lúc 8g), chúng tôi múa như máy. Ngoài việc bỏ cà rốt, tôi còn nhanh tay phụ người đứng bên cạnh gở những cuốn thịt dính chùm, nhưng đôi khi cũng quýnh quán cho kịp với máy; không ai có thì giờ để nói chuyện riêng.
Xong buổi sáng, chúng tôi ra về, chân tay mỏi nhừ, nhưng lòng hoàn toàn vui vẻ, chỉ những khi nghĩ về sự khốn khổ của trẻ em VN với sự so sánh không công bằng. Thằng lính nhìn tôi hỏi, “Ba thấy sao?” “Ba rất vui, nhất là cùng làm việc thiện nguyện với con. Phải chi một ngày nào đó mình có cơ hội được làm công việc này ở Việt Nam thì vui biết mấy!” “Yes Ba, We Wish!”


Ngày 15/6/2017





My Soldier’s Birthday

(for my son — who reminds me that compassion is the finest inheritance)

“Because of you, a child will eat today.”
— inscription on the wall of the Houston Food Bank

When the soldier took a day off from work, he joined us for dinner. Between bites, he spoke — lightly, yet with purpose:

“My birthday’s coming up in a few days. I don’t want presents this year. I don’t even want to go out to eat. I just want to volunteer somewhere.”

“What do you want to do, and where?” his mother asked.

“I’d like to go to Keagan — the Houston Food Bank on I-10 — to help pack meals for poor kids. You know, the ones who get free lunches at school. When summer comes and school’s out, they go hungry. So people organize food drives for them.”

“I’ve heard about that,” I said.

“Want to go with me, Dad?”

“Sure. I’ll go.”

A quiet joy stirred within me. It had been so long since my son and I had done something together — not for ourselves, but for others.

The day before his birthday, he reminded me to register. I asked him to do it for me, but he said,

“Dad, you should sign up yourself — that way you’ll know what you want to do and where.”

I laughed and said,

“Wherever you’re working, I’ll be right beside you. Just put my name down too.”

He did — and then came the briefing, clear and precise:

“We’ll be packing food, so wear closed-toe shoes, long sleeves, and keep your hair and beard tidy. They’ll give us aprons and hairnets. Be there by six sharp.”

At 4:45 the next morning, the alarm hadn’t yet rung when my wife’s voice woke me.

“Honey, time to get up. You’ll be late.”

I pulled myself from the warmth of sleep, half-awake but cheerful. I washed up and called upstairs. The soldier was already ready, standing tall in the half-light, his eyes bright with quiet resolve.

We reached the Food Bank at 5:45. I thought we were early, but the warehouse was already alive with people. On the wall, in broad letters, the words glowed:

“Because of you, a child will eat today.”

Beside them, a large “Thank You.”

The message struck deep. My mind drifted homeward — to Vietnam — to the children of narrow alleys and dust-blown streets, thin and barefoot, scavenging through garbage heaps, waiting outside restaurants, selling lottery tickets, shining shoes beneath the monsoon rain.

Even here, in this rich land, poverty still lingered — yet surrounded by mercy and open hands. But the poor here were never as poor as those back home. There were no children here who starved the way ours once did — and still do.

And yet, the government of my homeland does nothing to help. Worse — it robs the poor to feed the powerful, squandering fortunes on meaningless monuments, hollow projects, lavish cars, and foreign homes. My throat tightened. I blinked away the tears.

We washed our hands carefully, received aprons and hairnets, and were guided to our stations. By luck, two spots were open side by side. I was assigned the carrots; the soldier, the watermelon.

Six assembly lines worked in rhythm, seven people to each. One opened the bags of thin tortillas. One placed them in small black trays with three compartments. Another added ham, cheese, and greens. I dropped in a spoonful of bright orange carrots. My son followed, filling the last space with ruby cubes of watermelon. Then came inspection, sealing, boxing, and shipping.

Rap music thundered from a speaker above, drowning out the hum of machinery, urging us onward. Now I understood what it meant to “work like a machine.”

Every few minutes someone would shout,

“Tortillas, line five!”

“Veggies, line four!”

“Meat, line two!”

When I ran out of carrots, I joined in:

“Carrots, line four!”

A supply runner appeared instantly with more. They moved like clockwork, filling whatever was empty, wherever it was needed.

Feeling playful, I called out,

“Beef steak, line four!”

Laughter rippled across the warehouse. A little later, I added,

“Cognac, line four!”

Even the supervisor laughed that time. For a moment, everyone forgot their aching backs.

From the moment we started until the time we finished — except for a fifteen-minute break at eight — we worked without pause. I scooped carrots, helped unstick the rolls of ham, and tried to keep up with the relentless pace. No one had time for chatter; only motion, rhythm, and breath.

When we finally stepped outside, the sun had climbed above the horizon. My arms ached, my legs trembled, but my heart felt astonishingly light. Only when I thought again of Vietnam’s hungry children did a shadow pass across it.

The soldier turned to me and asked softly,

“How was it, Dad?”

I smiled.

“It felt good — especially doing it with you. If only one day we could do something like this in Vietnam… how wonderful that would be.”

He grinned, eyes bright with the kind of hope I once had.

“Yes, Dad. We wish.”


« TRANG NHÀ »