NÓI VỚI NGƯỜI TÌNH
ngày 28.07.14Ta yêu người lắm người ơi
Nhưng vì sông núi tách rời đôi bên
Ngày đêm súng đạn vang rền
Bạn bè gục ngã ta yên sao đành
Mắt mờ lệ nhỏ long lanh
Quê hương mình đó chiến tranh hận thù
Đẹp gì lá chết mùa thu
Vui sao được giữa sương mù cung mây
Người ở lại ta đi đây
Yêu thương xin hẹn tháng ngày mênh mông
Tình người ta giữ trong lòng
Sau ngôi vị tình non sông phụng thờ
Đừng trách ta mãi hững hờ
Quên rằng có kẻ đợi chờ người đi
Người ơi chờ đợi mà chi
Biết ngày sau có còn gì cho nhau
Hay là mình hẹn kiếp sau
Tình yêu vun xới cho màu thêm xanh
Lỡ sinh ra giữa chiến tranh
Cũng đành chấp nhận dù tình vỡ tan
Người ơi đừng oán đừng than
Kiếp này duyên nợ đá vàng chong chênh
1968
(Trích trong tập thơ: Một Đời Tưởng Tiếc
Xuất bản 2002)
« Một Sáng Thứ Bảy | TRANG NHÀ | Giấc Mơ » |