Từ chuyện một đêm trăng…

ngày 15.03.24


Chiều nay ngồi đọc lời thư cũ
Nghe nặng lòng thương chút nghĩa tình
Bởi trăn trở trong ta thừa đủ
Nên mạch tình không thể khai thông

Nhớ… quay gót ngoáy đầu nhìn lại
Nhịp tim chùng theo bước chân xa
Ánh mắt nhìn nhau như ngây dại
Khi nắng chiều bỗng chốc sương pha

Nhìn nét chữ hai mươi năm lẻ
Trong mơ màng như mới hôm qua
Đọc như thấy mắt ai ngấn lệ
Nghe thì thầm… xa thật là xa


Em và bóng tối.

Không mưa mà lòng chợt mềm
Không gió sao mắt bỗng cay
Ô hay… Là khi nỗi nhớ
Xô về. Ghé nhánh với đầy
Là khi
Một lần anh đến
Theo mùa rộn rã buồn vui
Rồi từng…
dấu chân bỏ lại
Em và bóng tối
Quạnh hiu!


Ngày… tháng… năm…

Gửi anh…

Như bao lần Anh đến
Rồi đi
Khi em một mình đứng lại
Lòng níu lòng theo từng vệt xe
Vội vã
Nỗi buồn rưng rưng về đậu quanh viền mắt. Đỏ.
Ơ hay. Sao mắt nồng cay.

Em ghé tình những nơi chốn cũ
Dẫm lại dấu chân quen
Chỗ ngồi. Hồ như bé nhỏ
Khi trong Em. Nỗi nhớ chợt vô cùng.

Em muốn nói với anh
nhiều điều
Muốn gom hết cả thảy
Ngôn từ yêu loài người
Gửi về nơi đó.
Thư gửi đi
Em sẽ buộc thêm nhiều lần khung nơ
Chữ nhớ.
Kẻ hoa chữ yêu.
Và tô đậm bên trên

Những tảng mực màu rực rỡ
Có thể cuối cùng
Em sẽ tô thêm màu tím sẫm
Màu tím chắc buồn…
Như tình tôi ta.

Anh ơi
Hãy cho Em được nhìn thấy
Dù chỉ một lần
Tình yêu nơi anh
Nỗi nhớ từ anh
Hãy gói những điều đó
Giấu trong trái tim dịu dàng
Khi anh cúi xuống.
Cùng Em…

Rồi
Như bao lần Anh đến
Và xa.
Em-đã-đánh-mất-chính-mình.
Từ bữa ấy… ơi Anh

Biết hằng chẳng đi về đâu, biết rằng, khi chân đã chạm hụt trong các vòng quẩn quanh đó, là lúc… Ta đã tự đánh-mất-chính-mình từ đó.

Dù anh như thế nào, dù với em, anh chỉ là một ngọn gió vui chân ghé tình cờ bữa nọ, một chút nắng chưa kịp ấm môi người đã vội…

Bất kỳ anh ra sao… Em cũng cám ơn tất cả những gì đã dành cho em. Một ánh mắt. Một chút thương yêu. Có thể anh đã quên, nhưng với em… Đó là tất cả trong cuộc sống nầy.

Tháng mười.

Anh
Trăng không đủ sáng để em có thể
Nhìn đốm lửa dịu dàng thắp trong đôi mắt Anh
Khi Anh cúi xuống.

Trời không chút sao đêm để em có thể
Từ đôi mắt nhắm
(Tại sao khi hôn nhau người ta lại nhắm mắt?)
Nhìn khoảng trời bên kia
qua vai Anh.
Bờ vai một lần ghé qua cho em tựa
Đằm thắm nỗi buồn.

Khi Anh mang đến cho em.
Bầu trời. Trăng sao
Mang cả tình thơ dại
Em. Nhịp quốc gỗ trở về thời mới lớn
Vụng về biết bao nhiêu.
Luống cuống biết bao nhiêu.

Khi anh bỏ đi
Nơi chốn đã từng một lần
Nhiều lần hơn
Chân khua động lao xao bờ cỏ
Em mới biết rằng
Anh đã mang theo
Tất cả bầu trời thẳm xanh, trăng sao vời vợi
Và. Bỏ lại từ em
Vô cùng nỗi nhớ
Ơi anh!

Ngày… tháng… năm…

Ôn ơi là ôn!
Qua làm chi rồi về làm tôi nhớ quá trời quá đất nè. Mà còn nữa… Chụp chi mấy cái hình với người ta tình tứ quá, vai kề vai, má tựa má. Chắc có ngày tui… chít vì… ghen quá.
(hic hic hic!!!)

Tui chán quá rồi. Không thể viết nữa mô.
Mà thì cũng ghét ôn nữa nữa…
Hahaha!


« TRANG NHÀ »