Chương Trình VHNT Tháng 6/2025
ngày 22.06.25
Chào mừng quý thính giả đến với Chương trình Phát thanh Văn Học Nghệ Thuật của Yên Sơn trong tháng 6/2025. Chương trình hôm nay hy vọng sẽ đưa đến quý vị những giây phút thoải mái với những tác phẩm văn thơ nhạc đặc sắc của YS. Hãy cùng lắng nghe để quên bớt cái nắng oi ả và không khí ẩm ướt của Mùa Hè Texas.
Những đồng hương Việt tỵ nạn các nơi khác, đặc biệt là California, khi nghe nói đến mùa hè Texas thì có vẻ làm cho người ta chùn bước. Thế nhưng, TX là tiểu bang có người Việt tỵ nạn sinh sống đông nhất ở hải ngoại sau California. Mặc dù dân Việt ở TX không có quá nhiều triệu phú nhà đất như ở Cali và các tiểu bang phía đông bắc Hoa Kỳ nhưng nhà nào cũng to rộng, thoáng mát cùng với tấm lòng rộng mở, có vòng tay yêu thương, nhân ái. Chỉ vì giá nhà cửa ở TX khá thấp dù thuế nhà đất khá cao, nhưng lương bổng cũng khá, giá sinh hoạt không quá đắt đỏ nên đời sống khá ổn định nên lòng người và vòng tay nhân ái luôn rộng mở, đón chào những thân nhân, bạn bè từ những nơi khác ghé thăm. Và dù nhiệt độ có làm cho người ta sợ nhưng vẫn luôn có những cơn mưa giông, mưa rào bất chợt kéo về làm cho hoa cỏ xanh tươi, làm cho dịu mát lòng người. Đây cũng là thời gian mà Texas khoe trọn vẻ đẹp của những cánh đồng xanh bát ngát, đặc biệt là trong các khu vực ngoại ô hay nông thôn, khi mọi thứ đều như chậm lại khi những tiếng ve đầu mùa vang lên một vài nơi trên rừng thông nơi tôi ở. Lòng bồi hồi nhớ lại cái thuở học trò.
Trong tâm tình đó, chúng tôi mời quý vị cùng thưởng thức một khúc nhạc tôi đã viết cho một người sau khi tham dự buổi họp mặt trường xưa, lớp cũ. Nhạc phẩm Phượng Của Ngày Xưa do ca sĩ Thanh Ngọc trình bày sau đây:
Tiếp tục chương trình, mời quý thính giả cùng theo dõi một Truyện ngắn “Như Chuyện Liêu Trai”
Tóm tắt cốt truyện
Chuyến xe lửa chạy vòng quanh cuộc đời và dừng lại trên một sân ga trong buổi chiều lộng gió, màu nắng vàng hanh ở một ngày trọng thu. Chuyến xe lửa dừng lại giữa một không gian quạnh quẽ, ở một nơi mà lắm người không biết đâu là đâu. Một vài hành khách âm thầm bước xuống và một vài người khác cũng lặng lẽ bước lên, không ai nghe tiếng chào hỏi cũng chẳng ai nghe tiếng giã từ nào. Giữa không gian vắng lặng đó, một người trung niên vai mang ba-lô như một chàng lãng tử, theo chân mọi người bước xuống sân ga mà không hề định trước.
Giữa tranh tối tranh sáng của buổi chiều vàng, một thiếu phụ không biết từ đâu cũng vừa bước tới… Với suối tóc dài đen mượt, phủ ngập đôi bờ vai thon nhỏ và đôi mắt tinh anh nhưng đượm đầy xa vắng. Vẻ đẹp của nàng lung linh như những hạt nắng chiều rụng xuống sân ga, chân bước khoan thai, len lách giữa dòng người. Dù vậy, trông nàng không có vẻ gì đưa đón chờ đợi ai; thế nhưng nàng cứ đưa chân bước tới về hướng người đàn ông đang ngơ ngác nhìn quanh. Bốn mắt gặp nhau và dừng lại trên nhau khá lâu. Dù trong thần thái bất định nhưng hành động của hai người như có vẻ đã quen biết nhau tự bao giờ. Ánh mắt quyến luyến của họ dời đi rồi trở lại rồi lại dời đi… Để rồi, khi họ dấn bước ngược chiều nhau, chiếc khăn quàng của thiếu phụ vô tình bị gió tung bay, vướng lên vai áo của người khách lạ. Bốn mắt lại nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười! Họ trao đổi với nhau một điều gì đó và rồi, không có ai bảo ai, cả hai người cùng nhau rời sân ga về phía cánh đồng hoa vàng bao la đang nở rực rỡ cả trời chiều bên ngoài ga vắng.
Họ đi bên nhau, thầm thì thủ thỉ như đôi tình nhân hướng về vô định trong buổi chiều nắng nhạt. Bỗng nhiên người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn, hơi lành lạnh của người đàn bà, họ kéo nhau vụt chạy về hướng ngọn đồi thấp xa xa khi hoàng hôn rơi dần trên cánh đồng hoa vàng mênh mông nhưng đầy huyền bí…
* * *
Sáng hôm sau khi chàng thức dậy… Tất cả đều quạnh vắng. Chàng chạy quanh nhà để chỉ nghe tiếng gọi của cô đơn cùng với tiếng suối róc rách bên ngoài, tiếng gió thì thầm trên cành cây kẽ lá như cùng nhau hợp xướng bản tình ca ly biệt!
Bây giờ Mời quý vị cùng bước Vào truyện:
Không có kế hoạch, không hề dự định, chỉ là một khoảnh khắc bất chợt, nhưng sâu trong lòng tôi lại cảm thấy có một điều gì đó thôi thúc không thể gọi tên. Nhất là khi đoàn tàu dừng lại ở một sân ga xa lạ. Nơi đây, cách quê hương tôi nửa vòng trái đất, chẳng một người quen, chẳng chút định hướng, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn qua từng khung cửa sổ thấy cánh đồng mênh mông vàng dưới ánh nắng chiều như một tấm lụa mỏng phủ trùm lên cây cỏ. Bỗng dưng tôi đứng dậy bước xuống sân ga giữa dòng người lên xuống. Ánh nắng chênh chếch như tan vào từng phiến đá sân ga đã nhuộm màu thời gian.
Trước mắt tôi trải rộng một cánh đồng hoa vàng rực rỡ, lung linh như đang tự phát sáng. Tôi như bị thôi miên, bước chân bất giác tiến về phía những sắc hoa lay nhẹ trong gió. Giữa dòng người lên xuống, giữa tiếng còi tàu hụ giục giã, bỗng ánh mắt tôi đậu trên nụ cười của một cô nương trờ đến.
Nàng đến nhẹ như làn sương cuối chiều, tà áo trắng lay động bên làn tóc xõa buông. Nụ cười nàng như búp hoa vừa hé nở giữa nắng chiều êm nhẹ; đôi mắt như hồ thu ngưng đọng cả bầu trời. Tôi không thể không bước lại gần, không thể không cất lời hỏi han. Nàng như không lạ lẫm, cũng chẳng chút e dè, chỉ mỉm cười và gật đầu chào thay cho lời xã giao; đôi má ửng hồng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi như đã quen tự thuở nào.
Tôi ngước nhìn cánh đồng hoa rồi buột miệng nói:
“Cánh đồng hoa vàng nầy đã giữ chân tôi ở đây.”
Nàng mỉm cười nhưng không có vẻ ngạc nhiên lắm:
“Tôi cũng đã thốt lên lời ấy khi tới nơi nầy cách đây hơn hai mươi năm trước”
“Thế cô đã biết rành rẽ nơi nầy rồi. Cô có thể cùng tôi đi dạo trong buổi chiều hôm nay?”
“Tôi sẵn lòng nếu anh muốn.”
Chỉ có thế, chúng tôi cùng sánh bước đi vào cánh đồng hoa. Hoa vàng ngập lối, trải thảm dưới chân. Gió thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thơm như lụa mới, quyện trong mái tóc nàng, khiến tôi như trong cơn mộng. Nàng bước song song bên tôi cho tôi cảm tưởng như một đôi tình nhân đã biết nhau từ kiếp nào. Từ nụ cười, ánh mắt, mùi hương của nàng, mỗi mỗi đều cho tôi cảm giác thân thiết, gần gũi. Chúng tôi cứ bước đi, hướng về ngọn đồi thấp thoáng xa xa, xanh mờ dưới nắng chiều như đi giữa một chốn thần tiên nào đó.
Bỗng nhiên trong tâm trí tôi thức dậy một ước mơ, “Ước gì ta có thể nằm giữa cánh đồng hoa và ngủ dưới trăng đêm nay.”
Tôi quay qua nhìn nàng không nói. Nàng lại mỉm cười khẽ bảo:
“Nhà em cũng ở gần đây thôi, bên chân đồi nơi có con suối chảy róc rách bốn mùa.”
Tôi không chút nghi ngờ nào nhưng cũng giật mình, dường như nàng đọc được ý tưởng sâu kín của tôi. Tự nhiên tôi nắm lấy tay nàng:
“Em ơi! Chúng ta đang ở trong mộng hay thực?”
Với nụ cười toả sáng, nàng đằm thắm nắm chặt tay tôi cùng bước đi. Đến bên chân đồi, nơi có dòng suối nước trong veo chảy rì rào qua mấy khe đá. Bất giác tôi ôm choàng lấy nàng cùng lúc nàng cũng quấn chặt lấy tôi, ngước lên, nhắm mắt. Tôi mê man hôn vào đôi môi mọng đỏ đợi chờ, hương vị ngọt ngào của làn môi làm tê dại đầu lưỡi.
Hoàng hôn xuống dần, nhuộm ánh chiều lên gương mặt nàng. Bầu trời chầm chậm chuyển sang sắc tím, rồi ánh trăng đầu tháng hiện lên nơi chân đồi. Chúng tôi ngồi bên nhau trên một gò đất thấp, gió nhẹ thổi qua làm rung rinh tà áo và làm lòng tôi rung lên những nhịp dịu dàng. Nàng ngồi tựa vào vai tôi trong khi tôi hát nho nhỏ, như lời ru, một bản tình ca xưa cũ. Đôi mắt nàng lim dim như đang đi vào cõi mộng; tôi lại xoay người, hai tay áp hai bên má nàng, làn da mát rượi cho tôi cảm xúc dâng trào. Và rồi, chúng tôi đắm đuối hôn nhau – nụ hôn ngọt dịu như vừa nhắp phải chén rượu hồng đào.
Đêm ấy, trăng sáng ngập trời. Nàng đưa tôi về một ngôi nhà nhỏ bên sườn đồi, mái tranh đơn sơ, nhưng ánh trăng rơi đầy ngõ trước vườn sau. Tôi cảm tưởng mình không còn thuộc về thế giới cũ nữa. Cánh tay nàng là khung trời, hơi thở nàng là hương đêm, và căn phòng ấy là thiên đường tôi chưa từng nghĩ đến. Nàng gối đầu lên vai tôi, thì thầm, “Trái tim anh đập rất thật nhưng em lại có cảm giác như mình đang mơ”. Chúng tôi cứ quấn quýt với nhau như không ai muốn rời. Tiếng gió bên ngoài xuyên qua cành cây kẽ lá tạo thành những âm thanh ma quái như tiếng hát ru trong khi ánh trăng vẫn soi huyền hoặc.
Nhưng bình minh đến như một lời cảnh tỉnh. Tôi tỉnh giấc, đưa tay tìm nàng, chỉ thấy khoảng không lạnh lẽo. Ngoài khung cửa, chim hót râm ran, gió lay động như thì thầm điều gì tôi không hiểu rõ. Tôi đi tìm khắp nơi và chỉ thấy một bức thư còn ướt mực, như thể nàng vừa mới rời đi. Trong thư, nàng viết, “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Tôi quay về sân ga với lòng trĩu nặng. Cánh đồng hoa vàng vẫn rực rỡ, vẫn gió lay từng cánh nhỏ. Nhưng nàng thì không còn. Chuyến tàu mới lại đến, người đến người đi, không ai hay biết tôi vừa rời khỏi một cõi mộng đẹp đến nhường nào. Tôi tự hỏi liệu tất cả chỉ là một giấc mơ? Hay là một sự thực mỏng manh giữa hai bờ thực ảo? Dẫu thế nào, tôi vẫn sẽ quay lại nơi nầy, nơi có hoa vàng bất tận, có ngọn đồi thơ mộng, có tiếng suối reo bốn mùa; nơi từng có một ánh mắt, một nụ cười, một đêm trăng huyền hoặc khó quên. Nếu còn duyên, có lẽ… ta sẽ lại gặp nhau.
Vâng em thương, “Nếu còn có duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Tàu đã rời sân ga, tôi cố thò đầu ra để ngó về phương trời cũ, nơi giấc mộng đêm qua vẫn rạt rào trong từng hơi thở, từng thớ thịt. Vâng, xa thật rồi! Tôi hít vào một hơi dài, tự nhủ, “Đôi khi, những mối tình đẹp nhất… là những điều không thể nắm giữ.” Chỉ có thể tin, có thể nhớ. Và chỉ có thể đợi chờ./-
Và sau đây là bài thơ viết theo cốt truyện. Vẫn với tựa đề Như Chuyện Liêu Trai
Tôi bước xuống sân ga giữa chiều lộng gió
Dừng lại một nơi không định trước bao giờ
Chỉ là một quyết định tình cờ
Mà cảm như có điều gì thôi thúc
Ở một nơi cách xa quê tôi nửa vòng trái đất
Không có người quen
Chưa biết địa hình
Chỉ là khi đoàn tàu đến trạm dừng
Tôi phóng mắt nhìn chung quanh bao quát
Thấy cánh đồng hoa vàng bao la bát ngát
Tận chân trời từng dãy núi xanh xanh
Chen bước chân nhanh
Giữa dòng người lên xuống
Khi tiếng còi tàu hụ vang rời bến
Tôi thẫn thờ đứng giữa sân ga
Đưa mắt nhìn kẻ lại người qua
Bỗng ánh mắt đậu trên nụ cười của một cô nương trờ đến
Lòng tôi xao xuyến
Bước lại làm quen
Rồi tự mình khai họ xưng tên
Nhờ chỉ lối cho một người xứ lạ
Nàng từ tốn mỉm cười cùng tiếng dạ
Hỏi tôi đến từ đâu và muốn đi đâu
Đưa tay chỉ cánh đồng hoa đầy những sắc màu
“Có lẽ nó đã giữ chân tôi từ một phương trời xa lắm”
Mắt lóng lánh nhìn tôi đằm thắm
“Em cũng yêu, nơi em ở, giữa cánh đồng hoa”
Sân ga vắng
Bóng chiều tà
Từng bước nhỏ sánh vai nàng
Về đâu chưa biết
Mùi hương tóc như vô cùng thân thiết
Quyện mùi hoa vàng thêm ngất ngây
Hoàng hôn xuống dần
Màu nắng nhạt phai
Phía chân núi ánh trăng dần tỏ
Vẫn bên nhau bước từng bước nhỏ
Dường như nàng chưa nói sẽ về đâu
Tôi cũng lặng yên không hỏi một câu
Đến cũng tốt, không có gì phải gấp
Chỉ lắng nghe theo từng nhịp đập
Của con tim xôn xao, nao nức dị thường
Kịp khi nghe tiếng vạc kêu sương
Không ai nói mà cả hai cùng dừng chân quay mặt lại
Nhìn môi mắt như đang mời gọi
Tôi mở rộng vòng tay ôm chặt tấm thân mềm
Nàng lã người, im bặt với tiếng dế gọi đêm
Môi hé mở, mắt nhắm nghiền đón nhận
Nụ hôn tiếp nối nụ hôn
Đêm dài bất tận
Khi trăng vàng sáng rực cánh đồng hoa
Tôi theo nàng về nhà
Một tổ ấm bên sườn đồi, cạnh dòng sông thu cạn nước
Ánh trăng vàng ngập vườn sau ngõ trước
Cảm tưởng mình như đang lạc lối thiên thai
Tôi trở mình cảm thấy lạnh bờ vai
Nghe tiếng chim líu lo ngoài khung cửa
Với tay qua không thấy nàng đâu nữa
Vùng dậy kiếm tìm chỉ nghe tiếng gió gọi nhau
Quanh quẩn tìm một lúc khá lâu
Mới khám phá một phong thư chưa ráo mực
“Đến khi nào anh tỉnh thức
Hãy trở lại sân ga
Nếu còn duyên ta lại sẽ gặp ta
Chỉ cần nhớ
Cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Có luyến tiếc gì tôi cũng phải trở lại sân ga lộng gió
Sau một đêm huyền hoặc giữa cánh đồng hoa
Biết có còn trong tháng lại ngày qua
Được gặp lại nàng
Hay chỉ là một giấc mơ hoa không bao giờ trở lại!
Để kết thúc chương trình, mời quý vị thưởng thức nhạc phẩm
Tình Như Bóng Mây qua phần trình bày của ca sĩ Chế Kha
« Chương trình Phát thanh VBNHK Tháng 6/2025 | TRANG NHÀ | 2. Truyện ngắn “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng” » |