Mưa bụi thấm mềm từng tất đất / Lòng buồn vời vợi nhớ quê hương / Nghe ai nhắc tết buồn muốn khóc / Chạnh nhớ xuân xưa, nhớ phố phường
Thơ

Nghe xôn xao lời chúc xuân sắp đến Mà cứ như nghe gió thoảng qua thềm Ở nơi nầy, ngày hết nối tiếp đêm Tóc càng lúc càng bạc màu sương khói
Buổi sáng cuối năm buồn như lá / Vật vờ, tơi tả cuối đường mưa / Cuộc đời mình cũng đã xế trưa / Tóc sương khói, bóng mây chìm trong mắt
Chiều hôm qua qua ngõ / Nhà O im vắng hơi / Chân ngập ngừng bỡ ngỡ / Tim tui luống bồi hồi
Cuộn mình với gối cùng chăn / Lơ mơ tơ tưởng, lan man nhớ người / (Khuôn trăng mắt khép môi cười / Suối đan mặt gối, tóc luời vắt ngang
Đông chưa về hương xuân phơi phới / Được tin nàng sẽ tới thăm tôi / Mừng vui tràn ngập người ơi / Sáng nay hoa cũng hé cười đầy sân
Giáng Sinh đến rồi đi chỉ để lại vết hằn năm tháng Cầm trên tay ly cà phê buổi sáng Nhìn khu vườn cây cỏ đứng trong mưa Đông đã về nên cành lá lưa thưa Vài chiếc cuối mùa phất phơ trong gió.
Em nói với tôi Em sinh ra giữa mùa đông Nên yêu lắm những khu rừng tĩnh lặng Nên yêu lắm những cành cây đong đưa đầy tuyết trắng Trong ánh dương như lụa vàng phủ trên sân cỏ vườn sau Ôi! Một vẻ đẹp mỹ miều, thuần khiết, thanh tao.
sáng nay gom lá thu nhặt từng chiếc đậu trên vòm hoa cúc trong một thoáng lòng chan hoà hạnh phúc mắt dõi nhìn đàn bướm lượn vờn quanh
Xưa ta áo trận sờn vai / Giày saut bạc phếch, tóc dài thi ca / Bốn vùng chiến thuật kinh qua / Thương từng vạt đất, khóm hoa bạt ngàn