5. Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng

ngày 7.07.25

CHƯƠNG NĂM — HOA TƯƠNG TƯ NỞ MUỘN

Đêm xuống rất nhanh. Tôi lại ngồi nặn óc viết xuống những huyễn mộng trong lòng, những thương nhớ về khung trời xa nhưng không lạ; tôi vẫn ngồi nơi chiếc bàn nhỏ nơi cửa sổ, dán mắt nhìn trời đêm. Gió Thu se sắt như một bàn tay vô hình khua nhẹ hàng chuông gió, từng tiếng rời rạc rơi lạc vào đêm. Ngọn đèn vàng hắt bóng tôi đổ dài trên vách loang lổ những vết nứt cũ kỹ. Tôi ngồi bó gối trên chiếc ghế quen thuộc, lặng lẽ nhìn những chiếc lá vàng cuối mùa rơi ngoài khung cửa, từng chiếc từng chiếc một; và bầu trời lồng lộng trên cao gieo từng tiếng đêm xuống khoảng không gian tĩnh lặng.

Có vài lần tôi tự hỏi, làm người như tôi, mang trong tim một nỗi hoài mong đã mỏi mòn theo năm tháng, là điều may mắn hay bất hạnh? Nếu tôi là một cánh chim, như tôi vẫn ảo mộng giữa những đêm khó ngủ, chắc hẳn bây giờ tôi đã xoải cánh mà bay về phương trời nơi cánh đồng hoa, nơi có ánh trăng treo nghiêng mỗi đêm như chờ tôi gõ cửa, nơi căn nhà nhỏ bên chân đồi với tiếng suối róc rách ngày đêm, nơi có một người con gái đã làm tâm hồn lẫn thể xác của tôi đoài đoạn.

Ngồi bó gối nhìn lá vàng rụng rớt
Lòng bâng khuâng, tim gõ nhịp xôn xao
Nếu là chim chắc hạnh phúc biết bao
Sẽ xoải cánh bay về phương trời mộng

Nhưng tôi vẫn chỉ là một con người, nặng trĩu trong lòng những mối tơ vò không sao gỡ nổi. Thế nên đêm nay tôi lại ngồi đây, hai tay bó gối, mắt dõi theo lá rơi, nghe con tim gõ từng nhịp thổn thức. Tôi vẫn còn nguyên hình hài ấy, cái hình hài đã từng đứng cạnh nàng bên chân đồi vắng những ở một chiều Thu muộn, bước từng bước trên con đường trăng trải dài như dải lụa bạc. Khi ấy, tôi vẫn còn tin rằng chỉ cần tay nắm tay thì mọi xa cách đều nhường chỗ. Nhưng bàn tay em vốn mong manh như cánh hoa phù dung, vừa chớm nở đã sớm lụi tàn.

Phương trời em biển trời xanh lồng lộng
Có trăng soi chênh chếch chỗ em ngồi
Có đường trăng mình từng bước bên nhau
Trên biển vắng ở những chiều thu muộn

Tôi sợ cả chính mình khi lỡ để lòng trĩu nặng cho một mối tình không tưởng. Bởi cứ mỗi khi bóng đêm phủ kín, tôi lại nghe rõ những câu hỏi tôi chưa từng có lời đáp. Rồi tôi hình dung một bóng hình cô độc cùng với những đêm dài hun hút, em của những sợi tóc buông lơi, em của bờ môi mọng đỏ dưới vầng trăng lung linh mà tôi đã từng chạm, từng hôn, từng ngỡ sẽ giữ được chân em.

Ngồi bó gối nhìn bóng đêm chụp xuống
Lòng phân vân như phím lỡ dây chùng
Cuộc sống mỏng manh tựa đoá phù dung
Sớm nở tối tàn; cuộc đời dâu bể

Có những lúc nhìn trăng tà bóng xế
Tim xôn xao, tim gõ nhịp bồi hồi
Còn được bao lần trọn vẹn niềm vui
Mà canh cánh đâu đây mầm ly biệt

Giờ đây, tôi chỉ còn lại nỗi phân vân, như một dây đàn đã chùng, dù gảy cách nào cũng chỉ phát ra một thứ âm thanh khô khốc, tắt lịm giữa đêm sâu. Tôi tự nhủ, cuộc đời mỏng manh như đoá phù dung sớm nở tối tàn. Thế thì có gì bất ngờ khi một cuộc tình, dù nồng nàn đến đâu, cũng buộc phải khép lại trong lặng im? Nhưng kẻ lụy tình có bao giờ chấp nhận một sự thật phũ phàng như thế. Bởi hai lá thư, một dòng chữ viết giống hệt như nhau, “Nếu còn duyên ta sẽ lại gặp ta…” Và tôi cũng nghĩ có lẽ cánh đồng hoa vàng vẫn còn đó. Nếu cánh đồng còn đó, ánh trăng còn đó thì chắc nàng vẫn còn nhớ đến lời hẹn ước.

Những đêm trăng sắp tàn thế này, tôi lại ngồi đếm bao nhiêu lần tôi đã tự hứa sẽ quên, rồi bao nhiêu lần tôi lén mở lòng để nhớ. Bao nhiêu mùa trăng trôi qua, tôi vẫn lặng lẽ nói với trăng, với gió, với bóng đêm, “Xin hãy cho tôi thêm một lần gặp lại nàng. Chỉ một lần nữa thôi, để biết rằng tất cả không chỉ là mộng mị.”

Tôi đã sống một đời đầy tiếc nuối. Tôi đã gom nhặt từng mảnh vụn ký ức giấu trong từng dòng thơ, từng câu chữ để hy vọng có một ngày nào đó nàng đọc thấy để có thể quay lại bên tôi. Thôi thì để một mình tôi giữ, một mình tôi lật giở mỗi đêm, để thấy tim mình vẫn còn đập, để biết tôi vẫn còn sống.

Tôi đã sống với một đời tưởng tiếc
Thì em ơi đừng cộng nữa nha em
Mộng với mơ cho thương nhớ dài thêm
Càng xa cách tình tôi càng khô khốc

Vẫn biết ngày mai mặt trời lại mọc
Trái đất nầy… dẫu có chậm, vẫn quay
Cố hát hoài bản tình nhẹ như mây
Nghe dội lại hồn mình riêng một phía

Em ơi, có nghe được tiếng lòng tôi đang thổn thức? Nếu nghe được, xin đừng chất thêm giấc mơ nào cho tôi. Những giấc mơ ngọt ngào rồi cũng thành lưỡi dao cùn cứa vào vết thương cũ. Càng mộng mị, tôi càng héo khô. Càng hy vọng, tôi càng tàn úa. Nhưng làm sao để ngưng hy vọng khi tôi còn nhớ rõ cái đêm trăng đầu tiên ấy, khi môi em hé mở dưới con đường trăng dài hun hút, khi tiếng gió reo vi vu qua ngàn cây như lời hát ru nhẹ nhàng, êm ái.

Bờ môi mọng trên đường trăng ngày đó
Những luyến lưu khi từ biệt ra về
Rồi cách chia cho ngày tháng lê thê
Càng mong ngóng càng thấy tình vô vọng

Tôi vẫn biết, mai này mặt trời vẫn mọc, trái đất vẫn quay đều như vòng quay định mệnh đã cuốn chúng ta vào nhau. Tôi cố gắng hát mãi bản tình ca nhẹ như mây, để trấn an lòng mình rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua. Nhưng tiếng hát ấy chỉ dội ngược trở lại, chạm vào vách hồn tôi, lạc lõng, trơ trọi.

Đã bao lần gặm nỗi buồn thấm thía
Lại chờ mong có một phép nhiệm mầu
Cho chúng mình có dịp gặp lại nhau
Khi thương nhớ trở mình trong đêm tối

Biết bao lần tim vật vờ bối rối
Ước được quên nhưng đâu dễ gì quên
Cứ nhớ hoài đêm trăng sáng long lanh
Những rung động của lần đầu gặp gỡ

Đã bao lần tôi lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn riêng. Đã bao lần tôi ngửa mặt hỏi trời cao liệu có phép mầu nào, để tôi được một lần nữa ôm em vào lòng, nghe em thì thầm giữa đêm trăng tỏ. Nhưng phép mầu chỉ dành cho những trái tim còn tin tuyệt đối. Tôi thì không còn đủ niềm tin, chỉ còn thói quen chờ mong, như một đóa hoa tương tư nở muộn, muộn đến mức khi nó bung cánh, thì mùa đã sang đông mất rồi.

Biết bao lần tôi tự hứa, thu đến tôi sẽ trở lại cánh đồng hoa. Thế nhưng, chưa kịp thực hiện thì mùa đã vô tình vuột khỏi tầm tay. Rồi thi tiếp tục dặn lòng mùa sau đừng quên nhé. Đêm nay, tôi ngồi đây, bó gối nhìn ánh trăng lồng lộng trên cao, nhìn theo khói thuốc bay cùng với những lời rụt rè nhắn gửi, “Mình sẽ lại gặp nhau em nhé!”

Một con dế kêu khẽ bên khóm tường vi. Tiếng kêu rền rĩ ấy càng làm lòng tôi co thắt. Tôi rít một hơi thuốc dài, nhả khói lên trời. Mùi thuốc hoà trong hơi đêm, lẫn vào mùi đất ẩm, mùi cỏ non sau vườn. Mùi này, tôi từng dắt em đi qua, tay nắm tay, chân giẫm lên cỏ mềm ướt sương. Tiếng cười em vẫn văng vẳng trong tôi, tiếng cười làm tôi khát khao một phép nhiệm mầu.

Em ơi, nếu một ngày nào đó giấc mơ tôi vỡ, nếu tôi lạc trong bóng tối không còn nhìn thấy con đường trăng, xin hãy là ánh sáng cuối cùng, là bóng trăng treo chênh chếch trên phương trời mộng. Để tôi còn biết mình chưa quên em. Để tôi còn can đảm hát tiếp bài tình ca nhẹ như mây, cho đến hơi thở cuối cùng.

Đêm nay, hoa tương tư trong tôi vừa nở. Một đoá muộn màng, một đoá đơn độc, dẫu nở chậm nhưng hương nó sẽ không bao giờ tan, như tình tôi, dẫu khô khốc vẫn âm ỉ chảy về phương trời em, nơi có bầu trời cao lồng lộng ánh trăng, nơi có tiếng suối reo róc rách bên sườn đồi cạnh căn nhà nhỏ. Căn nhà chứa một trời kỷ niệm./-



MỜI ĐỌC TIẾP CHƯƠNG SÁU


CHAPTER FIVE — THE LATE-BLOOMING FLOWER OF LONGING

Night descends swiftly. Once more, I find myself here, hunched at the little desk by the window, coaxing fleeting dreams out from the shadows within. The distant sky is far, yet never strange; a familiar expanse where my longing wanders like a restless ghost. The first breath of autumn chills the air; an invisible hand brushes the wind chimes above the porch, scattering their faint notes into the sleeping garden. A yellow lamp drips my shadow across the cracked old wall, making my solitude seem longer than this narrow room allows.

I sit with my knees pulled to my chest, a silent witness to each yellow leaf that slips free beyond the window frame. One by one, they drift down, gentle and final, while the wide, star-sown sky rains secret whispers into the hush that wraps this place.

Sometimes, in the loneliness of this hour, I ask myself, “Is it mercy or a quiet torment to carry such a burden of yearning that no season ever quite erases? If I were a bird, as I often dream on these restless nights, by now I would have unfurled my wings and soared back across all distance to the flower field beneath its slanting moon, to that little house tucked at the foot of the hill where the stream sings day and night, to where a girl once made both my heart and my flesh ache with her nearness.

Knees hugged close, I watch each drifting leaf
A hush inside me stirs my heart’s brief grief
Were I a bird, I’d find my sky of dreams
Unfurl these wings and glide on memory’s gleam

Yet I am only a man; flesh-bound, thought-bound, with tangled threads I cannot unweave. And so tonight, as before, I hold my knees to my chest and follow with my eyes on each falling leaf, while my pulse pounds softly and hidden beneath the hush. Still this same frame, this same pulse, the same man who once stood by her side on a quiet hillside in an autumn dusk so long ago, walking beneath a road of moonlight that gleamed like a silk ribbon laid at our feet. Back then, I believed that if I held her hand, no distance could defeat us. But her hand was always as fragile as a hibiscus bloom, open at dawn, gone by dusk.

Where you dwell, wide sea and sky remain
A slanted moon keeps vigil by your lane
The moonlit path we walked, just we two
That quiet shore in autumn’s fading hue

I fear myself most in these hours when I dare let this impossible love weigh so heavily inside me. For when night closes in, unanswered questions flicker at the edges of my mind. I see you again, a lone figure, hair unbound, lips blooming under trembling moonlight, the lips I once touched, once kissed, once foolishly believed I could keep forever.

Hugging my knees as the night pulls tight
My thoughts unravel, a loose string’s flight
Life is brief as a hibiscus flower’s grace
Born at dawn, by dusk leaves no trace

Sometimes beneath the moon’s soft drift
My heart stirs in its secret shift
How many whole joys remain in my chest
When parting whispers haunt each breath

All that remains is doubt, a slack string that no longer sings, no matter how my fingers pluck. I remind myself, life is no sturdier than that fleeting blossom. Should I then be surprised that even the fiercest love must eventually bow its head in silence? Yet what fool in love ever accepts such truth willingly? There were those letters, after all, each line a quiet vow, “If fate allows, we shall meet again…” So, I still believe the flower field waits. If the field stands, if the moon hangs above it, perhaps you too, keep our promise hidden in your chest.

When the waning moon peeks behind drifting clouds, I count how many times I’ve sworn to forget you, and how many times I have secretly broken that vow. So many moons have slid past, yet here I am still whispering to the moon, to the wind, to the sleeping garden, “Grant me one more chance to see her. Just once more, so I may know none of this was only a dream.”

I have lived a life stitched with small regrets. I have tucked every shard of us into lines of verse no one but I shall read, hoping someday your eyes might find them, and lead you back here. So let these memories remain mine alone to open each night, to remind me my heart still beats, to prove to myself that I am, in some secret corner, still alive.

I have carried regret my whole life’s thread
Beloved, please do not weave new dread
Dreams and yearning stretch my ache so thin
The farther you drift, the drier my skin

Tomorrow’s sun will surely rise and climb
The earth spins on in its patient rhyme
I hum our love song, light as the air
Yet hear it echo back in the empty lair

Tell me, my love! Do you hear my hidden voice trembling in the dark? If you do, do not heap more dreams upon my shoulders. Sweet illusions dull into knives that reopen old wounds. The more I dream, the more I wilt. The more I hope, the more I grow brittle. Yet how could I cut out this hope, when I still taste that first moonlit night on my tongue, your parted lips, the moonlit path endless ahead of us, the wind’s lullaby threading through the trees?

Your lips beneath the moon that night
Our final parting blurred from sight
Days drag long in a cold embrace
Longing grows, yet hope finds no place

I know, I know! Tomorrow the sun will rise, the world will spin, dragging us along. I try to hush my heart with that love song, soft as a drifting cloud. But each note only circles back, knocking against the bare walls of my soul, unanswered.

How many times I’ve tasted sorrow’s bite
Still praying for some miracle’s light
To bind us once more, heart to heart
When longing trembles through the dark

How often my heart wavers and sways
Wishing to forget — yet memory stays
I recall the moon’s first silver gleam
The tremble of our first, soft dream

So many nights I’ve chewed this sorrow in silence. So many times I’ve lifted my eyes to the vast heavens, begging for some spell to bring you back to me, to hear you whisper again beneath a moon too bright to bear. But miracles favor only hearts still unbroken by doubt. Mine has no such purity left, only this stubborn habit of waiting, like a flower of longing blooming too late, unfolding petals when winter already lays its claim.

How many times I’ve promised myself, “When autumn comes, I will return to the flower field.” But every year, the season slips through my grasp like a ghost in mist. And then I whisper again, “Next year, do not forget.” Tonight, I sit hugging my knees under the great vault of moonlight, watching my smoke drift to the sky, carrying shy promises, “We will meet again, won’t we?”

A lone cricket stirs the silence near the rose bush. Its plaintive sounds tighten my chest. I breathe deep the tobacco, watch the smoke merge with night, the scent tangled with damp earth and young grass behind the house. That fragrance, I once led you through it, hand in hand, feet brushing wet blades. Your laughter echoes still within me, feeding my unending wish for a miracle.

Darling, if someday my dream breaks, if I wander lost in a darkness where no moon lights my path, then be my final gleam, the slanted moon hanging in our dream sky. Let me know if I have forgotten. Let me keep humming our gentle song until my very last breath.

Tonight, deep within, the flower of longing blooms at last. A single blossom, late and solitary, yet though it blooms so slowly, its fragrance shall never die. Like my love, dry but ever flowing back to the place where you wait, where the moon tilts, where the brook hums beside our little hillside house, that little house still cradling an entire heaven of our memories./-


« TRANG NHÀ »