Saigon Trong Xã Hội Chủ Nghĩa

ngày 3.06.13

Thiếu nữ Saigon ngày xưa

Thiếu nữ Saigon ngày nay trong Xã Hội Chủ Nghĩa


Dạo đầu:
Cộng hòa chủ nghĩa theo Tàu
Chẳng Hề Xấu Hổ Chút Nào Vì Ngu
Toàn là cái hĩm thằng cu
Cả bộ chính trị đều mù như nhau

Tôi đi băng ngang qua đường phố cũ
Nắng Saigon làm rát bỏng làn da
Xe cộ chen nhau từng bước chân qua
Vẫn phải bước đi giữa dòng xe cộ
Nắng rực rỡ không tìm ra bóng đổ
Chỉ khói xanh pha với bụi mịt mù

Tôi đứng yên quan sát ở một ngả tư
Thấy nhan nhãn nhiều điều chướng tai gai mắt
Lòng tôi ngập những buồn thương quay quắt
Một thuở Saigon nắng nhẹ trời cao
Một thuở Saigon đầy vẻ thanh tao
Cùng dạo phố không dám cầm tay biểu tỏ

Tôi ngạc nhiên thấy ngài cảnh sát công lộ
Công khai vòi tiền anh bạn xe ôm
Ôi đất nước này trên dưới đều tham
Bao gánh nặng đè lên người dân bé miệng
Bạn tôi nói đó là chuyện thường ngày ở huyện
Và cũng rất bình thường ở tất cả cấp cao

Ở một quãng đường kẹt cứng, xôn xao
Hai gã tài xế đang đánh nhau trên mặt lộ
Xe cứ chạy, và luôn cả người đi bộ
Cứ tỉnh bơ, việc ai nấy cứ làm
Tôi vừa than với anh bạn xe ôm
“Nhân bản xứ mình chắc vượt biên đâu mất”
Vừa dứt câu nghe anh chàng cười ngất
“Vô cảm đã nẩy mầm từ độ bảy lăm!”

Xe dừng lại ở một ngả năm
Thấy bên góc villa có người đứng đái
Tôi mắc cỡ giùm anh chàng kỳ quái
Xấu hổ thay cho dân Việt của mình
Nhưng trách được nào phương tiện vệ sinh
Tư nhân cũng hiếm huống gì công cộng
Tiền thuế trong hầu bao quyền cao, chức trọng
Khiến dân ta lâm trọng bệnh đái đường

Quay đầu nhìn bốn hướng tám phương
Đâu đâu cũng toàn đỏ xanh vàng khẩu hiệu
Có cái hiểu, nhiều cái không thể hiểu
Vì ngôn từ nghe lạ lẫm làm sao
“Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” ra sức giảng rao
Nhưng “tuyên ngôn của bác” đâu còn ai tin nữa
Bắt nhốt hết những ai chống giặc xâm lăng Tàu khựa
Mặc cho Bắc phương chiếm biển đảo, lấn ranh
Công an, côn đồ hò hét, đánh đập dân lành
Chắc “độc lập”, “tự do” đã chôn theo xác bác
“Hạnh phúc” ở đâu mà dân oan khắp nước
Kẻ mất nhà, người mất đất trắng tay

Saigon ơi! Tôi bỗng nhớ quắt quay
Một thuở thanh bình trong chiến tranh tự vệ
Saigon của tôi, Saigon hoa lệ
Đang lọet lòe như cô gái ăn sương
Cà phê ôm, nhà hàng Karaoke, quán nhậu
Khắp nẻo phố phường
Đâu đâu cũng đầy người, nghẹt khách
Dù đời sống hàng ngày còn khó khăn, chật vật
Thất nghiệp lan tràn phải lao động xứ xa
Gả bán cho ngoại bang cả con gái, đàn bà
Thành con ở, người hầu… lắm điều ô nhục

Tôi giận, tôi buồn nhưng đành cúi mặt
Tôi thương Saigon
Thương quá Việt Nam!

Cuối tháng 5, 2013


« TRANG NHÀ »