KHÔNG THỂ NHẠT PHAI

ngày 15.08.22


Hôm qua có thằng bạn
Ghé qua nhà thăm chơi
Hai đứa ngồi nói chuyện đời
Quanh đi quẩn lại cũng thời đi bay

Thời đi bay ngắn ngủi
Vỏn vẹn hơn bàn tay
Thế mà khi ngất ngưởng say
Thấy dài hơn cả chuỗi ngày tha hương

Mười sáu năm lận đận
Voi chó cũng qua rồi
Thăng trầm từ độ đổi đời
Mà sao không sánh được thời phi công

Ngày chiến trường lửa đỏ
Đêm đất mẹ phập phồng
Sống chết coi tựa như không
Ơn nhà nợ nước bền bồng trời mây

Sáng thức dậy bánh mì, xôi nắm
Cất mình lên xanh thẳm không gian
Trời mây một cõi thênh thang
Đường bay vạn nẻo, dọc ngang vẫy vùng

Có một thời chiến trường vô cùng sôi động
Buổi sáng ra đi không dám nghĩ đến trở về
Bạn bè đãi nhau một chầu ăn sáng
Nếu “mệnh hệ” gì cũng không nần nợ gì nhau

Có đứa cũng vô cùng đểu cáng
“Nếu mầy không về tao hứa sẽ giúp cho
Đến tìm đào mây thông báo tin vui
Rằng mầy đã được vinh thăng Huân Chương Bảo Quốc
Tao sẽ đưa khăn tay cho nàng lau nước mắt
Rồi đưa em rong chơi khắp nẻo đường thành”

Có những lần phi bào ướt sũng
Mồ hôi ra như tắm giữa lưng trời
Đạn quân thù rủi may may rủi
Phó cho trời, cho vận mệnh quê hương

Chiều trở về phố phường rộn rã
Mà cơn hàng, cháo chợ buồn tênh
Chiến trường bỏ lại sau lưng
Rủ em xuống phố để mừng ngày qua

Người ta thường tiếc những gì vuột mất
Hoặc những gì vượt quá tầm tay
Còn tôi thì tiếc ngẩn ngơ
Cuộc đời bão nổi như mơ ngày nào

Cho tôi về cố quốc
Dù tương lai mênh mông
Cho tôi xin mũ áo
Sống lại đời phi công

101992

(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »