NHỊP GÕ THỜI GIAN

ngày 16.12.13


Nhìn tờ lịch
Bỗng giật mình thảng thốt
Đã tháng mười hai, hai không một ba
Thời gian đi quá nhanh
Biến trẻ thành già
Như giấc mộng hoa
Đêm mùa hè ngắn ngủi

Chiều sập xuống chung quanh đầy bóng tối
Tai lắng nghe tiếng gõ nhịp thời gian
Và nỗi buồn tràn lấp mơn man
Đổ ập xuống trên vai đời gầy guộc

Bước ra sân
Khum tay mồi điếu thuốc
Hơi gió đông chao ngọn lửa bập bùng
Khói thuốc vờn bay hòa sương bạc mênh mông
Lòng nhưng nhức từng phiến sầu rời rã

Gió thổi mạnh rung hàng cây trút lá
Gió lùa thêm đau phận lá rạt rài
Một chiếc lá vàng đậu xuống bờ vai
Thì thầm tiếc mùa qua quá vội

Ngồi xuống bên hiên
Chìm sâu giữa lòng bóng tối
Nghe thân phận mình réo gọi một niềm riêng
Đất Mẹ xa mờ khuất mấy đại dương
Không về được
Vì những ác gian của thiên đường mù che chắn

Ba mươi tám năm qua
Biết bao mùa mưa nắng
Mà như mới đây cho lòng vẫn nặng lòng
Thận phận này còn gì để lắng đục khơi trong
Khi sương bạc rụng đầy vùng tóc rối

Thế cuộc vần xoay
Định mệnh an bài
Nhưng mặc cảm ẩn tàng
Như một điều lầm lỗi
Cố vươn vai nhưng chẳng biết về đâu
Dòng đời này còn bao nhiêu dài
Còn được bao lâu
Khi đêm tối vẫn mông lung
Không hy vọng có một ánh đèn le lói

Có ngàn lời muốn nói
Nói với ai cho cạn nỗi niềm riêng
Nói làm sao cho vơi bớt ưu phiền
Cho ngày tháng đi qua không là niềm luyến tiếc

Chớm Đông 2013


« TRANG NHÀ »