Huyền Thoại Thế Kỷ 20

ngày 21.08.24


Tưởng niệm Nguyễn Phát Đạt

Huyền thoại hai mươi
Anh lên đường tòng quân diệt giặc
Mẹ già ngồi khóc nước mắt nỉ non
Đàn em trai chưa lớn dỗi hờn
Mấy thửa ruộng vườn dâu không người coi sóc

Huyền thoại hai mươi
Anh nghe đồn lính tàu bay hào hoa phong nhã
Nên vội vàng khăn gói đầu quân
Quang-trung, Nha-trang, rồi về Lều Vải
Mải miết quân trường quên cả tuổi xanh

Huyền thoại hai mươi
Anh vui mừng vì được đi ngoại quốc
Mẹ già hớn hở, em bé tung tăng
(Cũng một phen hãnh diện với xóm làng
Phong nhã, hào hoa Không-Quân có khác)

Thế rồi ngày anh thành tài quay vế nước
Huyền thoại hai mươi khói lửa nặc nồng
Huyền thoại hai mươi xương núi, máu sông
Kẻ tự vệ, người xâm lăng cũng da vàng Nước Việt

Huyền thoại hai mươi
Trên không gian anh vẫy vùng ngang dọc
Bảo vệ quê hương, chăm sóc núi sông
Nguyện đem máu xương Bến Hải lấp bằng
Để nước Việt Bắc Nam chung về một mối

Thế rồi một sớm anh hiên ngang đi vào lòng đất Mẹ
Trả nợ quê hương, thỏa chí tang bồng
Huyền thoại hai mươi hai tiếng anh-hùng
Anh được tặng với Huân Chương Bảo-Quốc

Huyền thoại hai mươi hàng hàng lớp lớp
Kẻ này gục ngã, kẻ khác lên thay
Huyền thoại hai hươi xương máu cao dày
Dân tộc hỡi, Việt Nam ơi!
Ôi bốn ngàn năm văn hiến!!!


(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »