Tiếng Gọi Não Lòng
ngày 6.07.24Xuân tươi, hạ đỏ, thu vàng
Lòng thôi thúc lòng… quay về nguồn cội
Tìm kiếm mãi vẫn chưa thấy lối
Chỉ thấy trên cành nhiều lá vàng khô
Sâu thẳm trong tim tiếng gọi mơ hồ
Của Tiên Tổ, của quê hương mờ khuất
Tôi tự hỏi
Đã ở đâu trong nhiều ngàn năm trước
Rồi sẽ về đâu ở những ngàn năm sau
Hay chỉ là cuộc luân hồi chuyển hoá
Ai cũng như nhau
Sự hiện hữu chỉ là một tình cờ nào ai biết trước
Đến rồi đi cũng tuỳ vào duyên phước
Của mỗi con người, mỗi gia tộc… phải chăng?
Đàn cá hồi vẫn tìm về nguồn cội hàng năm
Nhưng đàn con Việt tha hương
Chỉ biết nhớ thương ngóng về tổ quốc
Riêng thân tôi biết có còn về được
Tìm lại tuổi thơ trên cánh đồng khô
Ôi quê hương! Biết đến bao giờ
Loài Cộng phỉ bị diệt vong, biến mất
Thời gian còn lại của tôi
Chỉ như ngọn đèn dầu leo lét
Nửa thế kỷ rồi mòn mỏi chờ trông
Con suối nào cũng chảy về sông
Nhưng con dân Việt lại ùa ra biển lớn
Lìa bỏ quê hương dẫu vô vàn đau đớn
Chỉ vì tự do bị cướp đoạt bởi lũ vô thần
Hổ phận mình
Không thể chu toàn bổn phận công dân
Rồi một sớm một chiều
Bỗng mất cả gia đình
Mất luôn tổ quốc!
Nửa thế kỷ ở quê người
Mà tình quê hương vẫn không thể nào nguôi được
Ngày qua ngày nuôi hy vọng hồi hương
Nhưng nay mắt đã mờ
Tóc bạc trắng khói sương
Tôi như chiếc lá vàng khô
Đợi ngày lìa cội
Phía trước con đường chỉ toàn bóng tối
Mà thời gian cứ đùn đẩy vô tình!
The Heart-rending Calls
Fresh spring, scarlet summer, then golden fall come and go
They know not my inner nature urges me to find my ego.
But I’m helpless in searching for the right way though.
What I could find were some dry leaves on the path
Where my innate feelings could hear the sounds echo
In the remote past from my ancestral calls.
I wonder
Where I was thousands of years earlier,
And where I will be thousands of years later.
Or is it just the revolution of nature;
And everyone is like one another.
One’s existence is just a coincidence
They come and go depending on the fates
Of individuals, families… or either?
Annually, the salmon schools return to their stream,
But the Vietnamese refugees are as lonely as a blue dream.
They cast their eyes on their former homeland.
And myself I have a chance to return to my old fatherland
Where I wish to find my childhood on the dry land.
Atlas! My former motherland miserably tries to fend
Oppression by the darned communists without end
Time left for me shrinks along the loss of hope
Like an oil lamp is running out of lube:
Nearly half a century all expectations are wearing off.
Unlike most streams that pour into a larger river
The Vietnamese streams disperse themselves into the sea.
They risk their lives carrying along great misery.
As the communists robbed them off their glee.
Feeling ashamed of my self-consciousness
As I failed to fulfill my citizen’s commitment
That led to losing the family
Then the country!
I’ve resettled abroad for half a century
But my love for the old land burns warmly.
And my hope to return to it keeps burning in my heart.
Despite the eyes being blurred,
White hair harassing the black fur.
I feel like a leaf that loses water
Day after day, my life is being gnawn off.
Darkness is palling over my future
As time indifferently closes in as ever.
« LỐI CŨ VẪN TRONG TIM | TRANG NHÀ | Cùng Với Trăng Khuya » |