BUỔI CHIỀU XUỐNG PHỐ VỚI VỢ CON

ngày 29.10.23

Những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đã vội vàng qua. Hôm nay đã là ngày Thứ Sáu cuối năm, đứa con trai út phải quay lại Austin với công việc của nó.

Thằng Út đã ra trường với ngành phim ảnh và xin ở lại thủ phủ để có cơ hội tìm việc liên quan đến chuyên môn. Vẫn biết là một ngành nghề đòi hỏi rất khó khăn và có nhiều cạnh tranh, nhưng vì nó quá ưa thích nên cả nhà cũng phải hỗ trợ nó hơn suốt 4 năm qua. Hôm nay ra đi, nó có quá nhiều đồ đạc phải mang theo gồm có thức ăn của Mẹ nó nấu, không tiện mang lên xe buýt Greyhound; vì thế thằng anh lớn tình nguyện đưa em đi.

Houston và thủ phủ Austin cách nhau 3 giờ lái xe cho quãng đường dài gần 200 dặm, qua nhiều thị trấn nhỏ và luôn luôn có cảnh sát rình rập.

Đời sống sinh viên xa nhà 4 năm qua đã cho nó ý niệm tự lập, tự lo kể cả việc nấu ăn. Thằng Út lại là đứa thích nấu ăn, nó hay gọi Mẹ nó để hỏi cách nấu món này món khác. Dù vậy, khi nào về thăm nó đều ăn uống rất ngon lành và thường nói “Món ăn nào của Mẹ nấu cũng ngon tuyệt vời!” Thế nên lần nào ra đi, Mẹ nó cũng gói ghém tất cả tình yêu thương vào những hộp đồ ăn hợp khẩu vị cho nó.

Sau bữa cơm trưa, hai cậu con trai ra đi mang theo cả tiếng nói, tiếng cười và niềm vui trong những ngày qua làm cho căn nhà trở nên trống trải. Cũng may còn cô con gái rượu đang ở nhà. Con bé năm nay đã gần hăm chín tuổi nhưng chưa chịu có chồng. Thấy bạn bè hết người này đến người khác lên chức ông nội, ông ngoại, khoe cháu trai, cháu gái ỏm tỏi trên net bắt ham, thế mà với mấy đứa con của chúng tôi chúng lại coi chuyện lập gia đình là chuyện của người khác; mỗi lần hỏi tới thì đều nghe, “Tụi con chưa sẵn sàng!”

Lòng buồn buồn, tôi đề nghị với nhà tôi và con gái tìm chỗ đi chơi cho khuây khỏa. Suy nghĩ một lát, nhà tôi nói hay là mình đi xuống công viên Discovery Green dưới phố chơi cho biết.

Theo cô con gái, Discovery Green đã được hình thành từ năm 2008, thế mà chúng tôi chưa từng biết đến mặc dù thỉnh thoảng cũng có việc đi ngang qua khu phố này nhưng không hề để ý. Theo con gái cho biết, đây là một khu công viên nhỏ nhưng rất đẹp. Tôi đề nghị con gái dẫn đường vì cô nhỏ là người nói cho chúng tôi biết nơi này. Cô nhỏ không muốn đi nhưng tôi nói, “Lâu rồi Ba Mẹ chưa có dịp đi chơi với con; hơn nữa, anh em của con đi hết rồi ở nhà buồn lắm!” Có lẽ cô nhỏ cũng cảm nhận được tấm lòng của tôi nên đồng ý cùng đi. Riêng tôi rất vui được đi chung với con để nhớ về những ngày xa xưa, lúc chúng nó còn bé, đi đâu cũng tíu tít một bên.

“Những ngày xa xưa”! Thật sự nghĩ lại chỉ là giấc mộng dài. Chỉ như mới ngày nào đây tôi phải bỏ công việc làm đòi hỏi travel 60% khi chúng nó đang ở thời “teen ager”; chỉ như mới ngày nào đây chúng tôi dọn nhà về Houston từ Thung Lũng Hoa Vàng Silicon Valley, California….

Discovery Green nằm ngay trung tâm thành phố, trước mặt Georgia R. Brown Convention Center, nằm giữa hai cầu trường nổi tiếng của Houston Rocket Basketball Toyota Center và Houston Astro Baseball Minutes Park. Convention Center cũng là nơi đốt pháo bông tưng bừng hàng năm vào các dịp Lễ Độc Lập và New Year. Diện tích toàn khu gần mười hai mẫu đất nhưng hoa kiểng xanh tươi; nhiều sân chơi dành riêng cho trẻ em; có sân trượt băng ngoài trời đông nghẹt người; có hồ nước thiên nhiên khá rộng in bóng cỏ cây và những sinh hoạt chung quanh; có sân phun nước rất đẹp, hấp dẫn lũ con nít đùa nghịch với những tiếng nói cười rộn rã; có một quả đồi nhỏ với kỳ hoa dị thảo chung quanh; có một khoảng đường dài rợp bóng cây rất thơ mộng, lủng lẳng những lồng đèn đầy sắc màu to nhỏ đủ cỡ như mặt trời mặt trăng, in hình những người nổi tiếng Houston, rực rỡ hai bên đường khi hoàng hôn phủ xuống. Kế bên con đường này là một nhà hàng trông rất sang trọng, trong ngoài thiết kế hoa mỹ, đắt tiền.

Có lẽ thành phố chuẩn bị đón giao thừa vào đêm hôm sau nên có nhiều chỗ treo đèn kết hoa rực rỡ, có vài xe hoa đậu sẵn trên đường, có sân khấu lộ thiên rất lớn với những dàn âm thanh xếp đặt sẵn sàng bên cạnh một căn lều vĩ đại nhưng còn trống. Theo cô con gái thì hàng ngày công viên này cũng rất nhộn nhịp; những người làm việc trong phố gần bên thường ra đây đi bộ, tập thể dục thư giãn, ăn trưa ngoài trời. Một nơi đẹp đẽ như vầy mà phải đợi 20 năm hơn chúng tôi mới có dịp biết đến. Quả là “bụt nhà không thiêng”. Thường người ta đi du ngoạn đó đây là cốt ý tìm những nơi có vẻ đẹp thiên nhiên hay những công trình nhân tạo đặc trưng để chiêm ngưỡng; trong khi đó chung quanh nơi mình ở có những kỳ tích, thắng cảnh thì lại ít biết tới!

Texas là tiểu bang rộng lớn hàng thứ hai Nước Mỹ sau Alaska với khoảng 268 ngàn dặm vuông, lớn hơn hai lần so với Việt Nam (128 ngàn dặm vuông). Thành phố Houston rộng lớn nhất của tiểu bang với 600 dặm vuông nhưng chỉ có 2.3 triệu dân cư (trong đó có khoảng 160 ngàn người Việt Nam) so với Saigon 800 dặm vuông và gần 9 triệu dân cư. Ngoài ra, Houston còn có rất nhiều địa điểm cho du khách thăm viếng rải rác khắp thành phố. Nếu ai muốn biết Houston có gì lạ cứ việc tìm trong google “what to do in Houston”, quý vị sẽ thấy hàng mấy chục danh lam thắng cảnh từ trung tâm thành phố ra tới các vùng ngoại ô, chắc chắn sẽ làm quý vị bận rộn suốt một tuần lễ thăm viếng chưa hết.

Chúng tôi đi loanh quanh chụp hình, thưởng lãm phong cảnh và những sinh hoạt sinh động cho tới lúc trời sụp tối, khi nỗi buồn lắng xuống là lúc cơn đói nổi lên. Ba chúng tôi vào nhà hàng Vạn Lộc, là quán ăn gia đình trong khu phố thương mại sầm uất của người Việt Nam khoảng 10 năm trước. Những bảng tên đường dọc ngang bằng tiếng Việt cũng đã biến mất khi hầu hết cơ sở thương mại của người Việt dọn về Khu Southwest, nằm hầu hết trên đại lộ Bellaire Boulevard, nhiều nhất là bên ngoài Xa lộ vòng đai số 8. Ngoài ra, hàng quán và cơ sở thương mại Việt Nam cũng xây cất, thuê mướn rất nhiều nơi trên các con đường lân cận như Bissonnet, Beechnut, Harwin cả mấy dặm dài ở mỗi con đường.

Thương mại Việt Nam ngoài Khu Southwest còn có các khu South Belt (South I-45), khu Northwest (xa lộ 290), Khu Veteran Memorial (North I-45)… mỗi nơi mỗi vẻ nhưng cũng rất nhộn nhịp dù không thể so sánh được với Khu Bellaire Southwest.

Những món ăn thuần túy gia đình vẫn là Cá kho tộ, Canh chua Cá Bông Lau, Cải Làn xào dầu hào, vậy mà tôi ăn rất ngon miệng, có lẽ vì đói sau vài tiếng đồng hồ dạo quanh dưới phố và trong lòng thoải mái, vui vẻ với sự có mặt của vợ và cô con gái rượu bên cạnh suốt cả buổi chiều. Chúng tôi về tới nhà chưa lấy gì muộn lắm nhưng cô nhỏ đã xin đi ngủ sớm, còn hai chúng tôi thay vì xem phim chung với nhau thì lại mỗi người ôm một chiếc laptop “tiếp tục” hát “một ngày, ngày đã qua…”

“Một ngày, ngày đã qua! Ôi một ngày, ngày chóng qua! Một chiều một ngày âm thầm đã đã trôi đi không còn gì. Ôi chinh chiến đã mang đi bạn bè! Ngựa hồng đã mỏi vó chết trên đồi quê hương…”

Xin Mặt Trời Ngủ Yên

Cuối năm 2011


« TRANG NHÀ »