Thuyền Trăng
ngày 21.08.23Kéo tôi khỏi Cõi Thường Hằng (*)… nhớ em
Kể từ ngày em lìa xa bến đợi.
Vầng trăng xưa vừa ra khỏi giấc nồng
Con thuyền tình vẫn trơ trọi đợi mong
Mà tăm nhạn vẫn bặt vô âm tín
Mặc sóng vỗ, mặc thuỷ triều lên xuống
Thuyền trơ gan cùng tuế nguyệt ngậm ngùi
Em ở phương nào có nhớ đến tôi
Có thể một lần ghé ngang cổ độ?
Gió về khuya lùa ngang làm trăng vỡ
Như cõi lòng tôi xao động canh thâu
Trăng vỡ rồi trăng liền lại không đau
Nhưng trái tim tôi ngày thêm khô héo
Vẫn nhớ thương nhưng không hề níu kéo
Em cứ yên vui với hạnh phúc riêng em
Chỉ vì yêu, con tim bỗng yếu mềm
Bật thành tiếng để tự mình an ủi
Em lìa xa như nhạn bay về núi
Sương chập chùng che khuất cả đường bay
Tôi cùng thuyền tình tâm sự đêm nay
Gặm nhấm tương tư, nhớ người xa cách
———-
(*) Cõi Thường Hằng là trạng thái bình an, thanh thản của tâm hồn.
« VỀ ATLANTA LẠI NHỚ NGƯỜI | TRANG NHÀ | Tản Văn “Dòng Đời Trôi” » |