Chào Đón Hạ-Vy

ngày 4.09.17

HPD SWAT Daryl Hudeck saved Catherine Pham and her 13 months old son.



(Here comes Harvey)

Theo truyền thông Texas, và cả tryền thông quốc gia, Harvey là cơn bão lớn nhất trong vòng 12 năm trở lại đây và sẽ gây lụt lội đi vào lịch sử Hoa Kỳ. Harvey bắt đầu thành hình ngoài khơi Vịnh Mexico tiến vào đất liền sẽ lên đến cấp 4, phía cực Nam tiểu bang Texas, và chắc chắn sẽ ghé thành phố Houston và các vùng phụ cận, kể cả Kingwood, nơi tôi đang cư ngụ. Sự thiệt hại vật chất – có thể cả sinh mạng – sẽ tạo nên con số kỷ lục.

Liên tục mấy hôm nay giới truyền thông xôn xao tiên đoán rằng Harvey sẽ mang lại rất nhiều hệ luỵ chưa từng thấy cho phần đất phía nam của tiểu bang; họ liên tục khuyến cáo mọi người nên chuẩn bị tinh thần cho những điều tồi tệ nhất từ trước đến nay sẽ xảy ra.

7g30 tối thứ Tư dạy xong lớp sau cùng tôi qua nhà một người bạn chung phi đoàn Tinh Long để đón mừng người bạn chung khoá 4/69 Quang Trung, ở tuốt bên Maryland, đến Houston chơi một tuần lễ.

Gặp nhau tay bắt mặt mừng sau mấy năm xa cách kể từ ngày tôi lên DC, được vợ chồng hắn rước về nhà chơi với nhau mấy hôm. Không nhớ mấy ngày ở đó tôi và vợ chồng hắn đã bẻ bao nhiêu cổ chai vang – vợ hắn cũng là tay khá sành rượu vang và nâng ly cũng giỏi – mà khi tôi vừa bước vô nhà, việc đầu tiên là cùng với hai cặp 5 người chào nhau tái ngộ bằng một ly vang sóng sánh màu nho tươi thơm ngon, tình nghĩa. Trong câu chuyện chúng tôi đề cập một bữa hội ngộ khoá 4/69 Houston vào tối thứ Bảy. Sẽ chọn một nơi có nhạc sống để hát ca, có sàn nhảy thể dục – vâng, thể dục chứ không phải nhịp điệu cũng chẳng phải nghệ thuật gì ráo; “già rồi mà” họ bảo thế.

Sáng Thứ năm, sau khi ăn sáng với hai cặp hôm qua và một vài người bạn chung khoá ở vùng Bellaire về, tôi viết một email gửi ra cho 11 anh em cùng khoá để xin ý kiến và gợi ý về nơi và cách tổ chức. Thư trả lời, người muốn họp nhau ăn trưa ở tiệm, kẻ muốn ở nhà một bạn nào đó bù khú ca nhạc với nhau. Gì chứ ca hát thì nhóm của tôi có thừa ca sĩ vườn cả nam lẫn nữ! Nhưng vẫn chưa quyết định được ở đâu và ngày nào, Thứ Bảy hay Chủ Nhật. Cuối cùng, anh em cho tôi quyền quyết định. Và sau khi tham khảo với ông bạn Tinh Long tôi quyết định họp nhau tối Thứ Bảy, ở nhà hắn vì đã có sẵn ban nhạc, và thức ăn thì mỗi người đem tới món gì tuỳ ý…

Sáng Thứ Sáu vẫn chỉ là “một ngày như mọi ngày”; có nghĩa là tôi vẫn ngủ ngon giấc khi “my house” thức dậy sớm đi làm. Khi tôi hoàn toàn thức dậy, cũng chỉ là một ngày bình thường, mặc dù đã có những cảnh báo thời tiết sẽ bi đát trong những ngày sắp tới vì cơn bão Harvey đang hình thành ngoài Vịnh Mexico và đang di chuyển chậm chạp vào vùng phía cực nam tiểu Bang Texas.

Tôi dửng dưng ngồi thiền internet, đọc báo như thường lệ; thỉnh thoảng nhìn vào phần tin tức thời tiết. Khoảng gần trưa thì tin bão càng lúc càng trở nên nghiêm trọng với độ mạnh tiên đoán sẽ là cấp hai (khoảng 90 dặm/g) khi vào đất liền. Tiếp theo là tin một vài khu học chánh đóng cửa, rồi nhiều khu học chính đóng cửa. Nhà tôi ở sở gọi về cho biết sở làm đóng cửa lúc 2g chiều. Và tôi quyết định đóng cửa trường võ trước khi đi đón nhà tôi. Viết một email gửi anh em, quyết định huỷ bỏ cuộc họp mặt tối Thứ Bảy, nói thòng thêm, nếu Chủ Nhật khả quan sẽ xác định gặp nhau ở Kim Sơn Buffet.

Nhà tôi về đến nơi là lo đi chợ mua sắm thực phẩm và nước uống dự trữ. Tôi chạy ra trường để bảng “đóng cửa” xong vọt về nhà liền. Phải chạy đôn chạy đáo mới tìm được mấy két nước lạnh; đi vài ba chợ mới mua tạm đủ những thứ cần dùng. Về nhà coi cửa trước vườn sau để chuẩn bị cho “big one” như hệ thống truyền thanh truyền hình tiếp tục loan báo. Ngồi dán mắt vào màn hình… internet để chờ đợi trong khi nắng bên ngoài vẫn chói chang, máy lạnh vẫn chạy vù vù.

Gọi Mẹ tôi và những người thân đang ở vùng gần biển; gọi vợ chồng con gái ở dưới phố dặn dò nhắc chừng. Nhà con bé ở phố nhưng hệ thống thoát nước rất tệ nên mỗi lần mưa lớn là mỗi lần lo. Con bé lại sắp tới ngày sanh nở; có nghĩa là chúng tôi sắp được làm ông bà ngoại lần đầu. Chúng nó nói Ba Mẹ yên tâm. Ừ thì yên tâm chứ cũng không thể làm gì hơn được. Rồi điện thoại bạn bè gọi nhau ơi ới, nhắc nhau những điều ai cũng biết nhưng cũng có tay nói, “ôi cái bọn truyền thông tìm việc để làm”; thậm chí có người cũng nói, “trên đời này có hai thứ không nên tin, thứ nhất đàn bà thứ hai dự báo thời tiết”. cũng phải cười theo vì trong thâm tâm thấy cũng… hay hay, đúng đúng!

Sáng Thứ Bảy thức dậy với gió mưa tơi bời; nghe tin bão đã vào đất liền, sức gió đã tăng lên cấp 3 (khoảng 130mph), nhưng cứ tà tà ở phía nam tiểu bang. Ngồi thiền net và trả lời điện thoại suốt ngày. Tới buổi chiều, tin tức địa phương nói bão có đà tăng lên cấp 4, vẫn còn ở xa, các thành phố phía đông nam của Houston bị thiệt hại nặng nề, yêu cầu mọi người nếu không có việc gì thì nên ở trong nhà để cho rộng đường nếu ai cần di tản. Ông Thống Đốc gợi ý Houstonian nên di tản nhưng ông Thị Trưởng yêu cầu “stay in put”, không nên ra đường. Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược và phe ta bám trụ, ai ở nhà đó mở tai dán mắt vào TV, radio, xem internet để theo dõi.

Tin tức càng lúc càng rộn rịp hơn nhưng không ai làm gì hơn được ngoài việc dự trữ lương thực. Hơn 12g khuya cảm thấy mệt nhoài, bất lực đành đi ngủ! Nhưng vừa chợp mắt một lúc bỗng giật mình vì bị “my house” lay vai cùng lúc nghe tiếng mưa ào ào trên mái nhà và hàng chuông gió vườn sau reo inh ỏi từng hồi, “anh ơi, anh dậy ngay ra xếp cái dù ngoài sân, đem cái bàn đi cất, gỡ hết đám chuông gió xuống!” “Ôi trời! Sao lại quên cái vụ này chiều nay hổng biết.” tôi phóng ra khỏi chăn êm nệm ấm, mang tơi đội nón ra vườn sau, bắc thang lên hỏi ông giời… không phải, bắc thang lên gỡ chuông và cố xếp “quán cà phê” giữa lúc mưa rơi gió giật từng hồi… Nhà tôi đòi xông ra phụ tay nhưng tôi cương quyết không cho, biểu nàng mở TV xem thử “nó” tới đâu rồi. Làm việc trong điều kiện khó khăn cho tới khi mồ hôi đổ giọt mới tạm ổn. Cho chừa cái tội quên trước quên sau.

Tôi vào nhà và được nàng đưa cho một tách trà nóng. Xin ly cà phê nóng nhưng nàng không cho, sợ ngủ lại không được. Nàng thông báo cho biết bão đã trở mình lên cấp 4 (sức gió 131-155 mph), đã ở sâu trong đất liền, vẫn di chuyển rất chậm, chỉ có khoảng 4-5 dặm/giờ, như vậy sức tàn phá, thiệt hại sẽ vô cùng khủng khiếp ở nơi nó đi qua. Theo tiết độ này, có lẽ tới sáng hoặc trưa mới về tới Houston. Chúng tôi đi ngủ lại trong lúc mưa càng lúc càng nặng hạt. Nằm lơ tơ mơ như tìm vần thơ được một lúc thì ngủ vùi mặc cho mưa rơi gió tạt bão về.

Vì thức khuya nên chúng tôi ngủ miệt mài, nếu không bị giật mình vì cú điện thoại của một niên trưởng KQ ở xa gọi thăm hỏi. Xong cuộc điện đàm, nhìn đồng hồ thấy đã 8g sáng. Ngoài trời mưa bay gió lộng mịt mù. Tôi đi pha cà phê, tính xong sẽ gọi điện thoại cho Mẹ và mọi nhà thì bỗng điện thoại reo vang… giật mình! Thằng con rể gọi! Trong đầu tôi chớp nhoáng nhiều lo âu vì ít khi thằng rể gọi! Nó Facetime trực tuyến hỏi Mẹ đâu? Mẹ nó chạy lại:

– Con xin báo Ba Mẹ… tin mừng! – Nói xong nó quay điện thoại về hướng vợ nó… đang bồng… em bé, rồi chiếu sát mặt con bé với đôi mắt nhắm nghiền! – Đó là lúc hơn 8g sáng Chủ Nhật, ngày 27 tháng 8, năm 2017 Kingwood, TX – Tôi hét to:
– Trời ơi… cháu ngoại!
– Ơi! Cháu ngoại! – Nhà tôi cũng reo lên.

Thấy con gái nhoẻn miệng cười như không trong khi tôi vô cùng xúc động.
– Sinh hồi nào vậy con?
– Dạ mới sinh lúc 6:30 sáng.
– Con vào bệnh viện lúc nào?
– Dạ khuya hôm qua giữa lúc nhà ngập nước lên cả 10 inches cao. May mà con có xe truck.
– Whoa, đi chậm một chút là mệt rồi!
– Dạ cũng may!

Nó gửi tin nhắn cho chúng tôi biết giờ sanh, chiều dài, sức nặng của con bé. Mẹ nó hỏi:
– Con sinh dễ không?
– Dạ, rất nhẹ nhàng.
– Ba Mẹ chạy vào bây giờ.
– Dạ không được đâu, các lối tới bệnh viện đóng hết rồi ạ.
– Để mẹ xem tin tức xem sao.
– Con thông báo cho ông bà Nội nó chưa? – tôi hỏi thằng rể.
– Dạ, con làm bây giờ.

Cả hai chúng tôi hôn gió con bé, lưu luyến không muốn rời màn hình. Nhà tôi vội mở máy ra xem tin tức. Quả nhiên như vậy. Nước nhiều nơi đã ngập các đường xa lộ dẫn về phía trung tâm y khoa.
– Thương con quá! Sinh nở lần đầu mà nội ngoại đều không đến được dù chỉ cách nhau một đoạn đường ngắn!

Tôi nhắn tin cho hai đứa nó:
– Ba có tên Việt Nam thích hợp cho nó rồi nè: Vũ Hạ-Vy. Hạ-Vy là một tên rất đẹp của người Việt. Con bé sinh trong mùa Hạ nhé, lại đúng lúc có bão Harvey vào Houston nhé.

Thằng rể nhắn lại:
– Không được đâu Ba! Harvey là tên con trai, lại là con bão cấp 4 tàn phá nhiều quá! Chúng con có tên cho nó rồi. Tên Vũ Hương Ellington. Gọi tắt là “Ellie Vu”, nghe như “I love you”.

Mấy hôm trước con gái có hỏi tôi nghĩ giùm cho cháu bé cái tên Việt nào hay, kèm theo chữ Hương, tên của con nó. Cái tên có chút thơ nhạc thanh nhã… Tôi đề nghị cho nó một lô luôn; nào là: Hương An, Hương Bình, Hương Lan, Hương Thơ, Hương Thu, Hương Trà. Vậy mà nó không chịu tên nào hết. Bây giờ “sáng kiến” ra được một tên hay, lại có ý nghĩa nữa… vẫn không chịu. Tôi cố vớt vát:

– Ba nói Hạ-Vy mà! Hạ-Vy là tên con gái, vừa đẹp vừa sang. Con không chịu thì ông bà ngoại cũng sẽ cho nó tên gọi sau này để nó nhớ kỷ niệm ngày sanh của nó.
– Ba à, Ellie Vu sound like Iloveyou hay hơn nhiều. – Nó gửi cái mặt cười cùng với tin nhắn.

Tôi nhẩm đi nhẩm lại “Ellie Vu, Iloveyou, Ellie Vu, Iloveyou” nghe cũng rất hay, rất hữu lý… nhưng sao tôi vẫn thương cái tên Hạ-Vy quá chừng!

Chắc thằng con nhắn tin cho nhiều người thân nên mãi vài tiếng sau nó mới lại gửi video clip của con bé làm ông bà sốt ruột thêm, mê man nhấn tới nhấn lui cái vdieo xem hoài.

Chúng tôi vẫn đều đặn gọi điện thoại cho người thân, cho bạn bè, cho sui gia để biết tình trạng hiện tại của mỗi người trong khi ngoài trời vẫn mưa như trút nước, gió tạt từng cơn nghe như có người bưng từng thùng nước tạt vào cửa kiếng. Mặc kệ, niềm vui lớn trong lòng là nghĩ tới cháu ngoại xinh xắn dễ yêu; chia sẻ niềm yêu thương cho tất cả đại gia đình và những bạn bè thân thuộc.

Tôi vẫn biết rất ít trong số bạn bè trang lứa của tôi còn chưa được lên chức như chúng tôi; chuyện cháu ngoại cháu nội chúng nó đã có đầy đàn nên chẳng hề mới lạ nhưng vì đây là chuyện đại sự của tôi nên tôi cảm thấy hãnh diện khoe khoang. Có người nói, “con bé này quá đặc biệt đó nghen; chào mừng nó, tất cả trường học đóng cửa cả tuần, có cả Tổng Thống và Đệ Nhất phu nhân tới viếng nữa, hahaha!” Có đứa còn phát ngôn, “mừng cho mầy nhưng tao sắp có cháu cố rồi mầy ơi!” Hoặc có đứa nói, “ừ, cháu nội tao đã ra trường; cháu ngoại tao sắp làm đám cưới.” Cái lũ trời đánh này suốt ngày chọc ghẹo tôi nhưng mặc, tôi vui quá nên lòng dạ bỗng “từ bi bất ngờ, tha thứ” hết cho chúng nó. Có thể chỉ là chuyện có cháu rất bình thường đối với những người khác, nhưng với đại gia đình của chúng tôi thì đây là một biến cố rất trọng đại.

Lúc này tin tức Harvey đã giảm xuống cấp 1. Nhưng khuyến cáo là mưa vẫn còn nặng và còn tiếp tục nhiều ngày sắp tới. Chắc rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm như tôi. Nhà tôi cứ dán mắt vào computer, xem tất cả màn hình thời tiết để tìm con đường nào đã được mở cho đi về phía trung tâm y khoa… nhưng bó tay, càng lúc càng đóng chặt thêm; nước càng lúc càng nhiều kể cả những con đường gần nhà đều ngập nước; đã có thông báo có người chết và vài ba người mất tích vì lũ cuốn. Nhà tôi thấy cần phải đi mua thêm ít đồ ăn dự trữ. Tìm thông tin trên Google, chỉ có chợ Krogers cách nhà chưa đầy một dặm còn mở cửa, chúng tôi lái xe đi.

Trời vẫn mưa nặng hạt, khu đậu xe kín mít, chạy mấy vòng mới tìm ra chỗ đậu; đội mưa đi vào trước cửa đứng xếp hàng ngoài hiên. Khu chợ rộng thênh thang là thế, chưa bao giờ trong rất nhiều năm nay đầy được một nửa, vậy mà hôm nay phải sắp hàng! Phải 15 phút sau mới vào được bên trong. Đi một vòng thấy tất cả mọi thứ đồ ăn thức uống, thịt cá, hoa quả, bánh mì đều chỉ còn rất ít. Kệ hàng trống trơn khắp nơi. Cũng may chúng tôi đã mua sắm đầy đủ. Loanh quanh một lúc cũng mua được những thứ cần mua dù là những thứ đã được người ta cầm lên bỏ xuống nhiều lần. Nhưng đâu có sao, khi đói thì cái gì cũng sẽ ngon thôi.

Trên đường về, nổi hứng vòng xe chạy xem vài nơi, nhưng:

Đường sá vắng, cỏ cây xơ xác
Mưa vẫn bay, gió tạt chẳng ngừng
Chung quanh, trước mặt, sau lưng
Chỗ nào cũng nước tưởng chừng hồ, sông

Nguyên buổi tối Chủ Nhật vẫn bận rộn với những tin nhắn của bạn bè, của người thân, nhất là mẹ con con bé. Riết rồi mẹ nó cũng xin, “Ba ơi, tụi con mệt quá cần nghỉ ngơi, em bé quậy hoài, khi nào con gọi Ba Mẹ được con sẽ gọi liền nha!” Chúng tôi thông cảm liền. Thương con, thương rể, thương cháu nhưng cũng đành phải kiên nhẫn đợi chờ. Thôi thì loanh quanh trên FB, tiếp tục theo dõi diễn biến của Harvey qua các bản tin thời tiết. Lúc này bão đã hạ xuống cấp 1 nhưng mưa vẫn trút nước xuống dài dài, chính quyền báo động hai cái đập chắc cần xả nước… những cư dân kế bên lại sốt vó lo âu khi lệnh di tản trở thành bắt buộc. Tôi mệt ngủ thiếp đi cho tới sáng thức dậy thì nghe một cái đập đã vỡ, chính quyền đang dồn mọi nỗ lực để sửa chữa và cứu nạn.

Sáng Thứ Hai, dự báo thời tiết nói mưa sẽ đạt tới con số hơn 40 inches! Khắp các phương tiện truyền thông, truyền hình đều thông báo những nơi ngập nước, những xa lộ đã trở thành sông. Tôi lại nghĩ tới bé Ellie Vu.

Ngoài trời vẫn gió vẫn mưa
Nóng lòng gặp cháu vẫn chưa có đường!

Tôi cuồng chân quá, lấy xe rủ nhà tôi chạy thử một vòng, nhưng:
Nước nước nước, nhìn đâu cũng nước
Chỉ chỗ mình còn được ráo khô
Lo cùng thiên hạ đang lo
Ngày mai ngày mốt tha hồ mệt thân

Tất cả các nẻo đường ra khỏi Kingwood đều bị chặn. Những vùng thấp, nhất là những khu nhà dọc hai bên bờ sông San Jacinto đều ngập trong nước, nhiều con đường đã trở thành sông, xe cảnh sát công an phong toả rất nhiều nơi không cho cư dân tới gần, sở cứu hoả lăng xăng bơi thuyền cứu hộ nhiều nơi.

Sau khi lang thang chụp được một số hình ảnh, chúng tôi quay xe trở về. Được Mẹ và các em cho biết nước gần tới mé nhà mỗi người, bên trong nhà cả ba gia đình đều có dột. Tôi cảm thấy bất lực không giúp được việc gì; thậm chí muốn đi làm thiện nguyện với thằng lính trong khu Kingwood cũng không yên tâm.

Thằng lính. Có lẽ nó còn sốt ruột hơn tôi, lục trong tủ quần áo lấy ra đôi giày trận và quân phục mặc vào… trông nó oai phong như người sắp xông trận, chỉ thiếu binh khí. Nó lấy xe đạp chạy quanh mỗi ngày từ sáng, tới các nơi tạm trú cho những cư dân mắc nạn trong vùng để tiếp tay cứu hộ.

Hôm qua tôi muốn đi với nó nhưng nhằm lúc mưa to nên lại ngại ở nhà. Ngồi nhà với bao nhiêu thời gian mà tôi vẫn không viết vẽ gì được, không thể chú tâm làm được bất cứ việc gì, chỉ quanh tới quần lui với FB, với email, điện thoại… Tôi chỉ biết thường xuyên liên lạc với mọi người để củng cố tinh thần. Cả một ngày dài không đi đâu được, trong bụng bồn chồn, chân tay thừa thãi, chỉ có thể ngó mẹ con con bé qua Facetime, làm biếng ăn chỉ thường xuyên uống cà phê, đi lui đi tới làm nhà tôi sốt cả ruột. Nhà tôi cũng buồn là không thể ở bên con gái trong những lúc cần thiết này. Cũng may, nó còn ở bệnh viện có đầy đủ tiện nghi, luôn có bác sĩ, y tá, thuốc men…

Và cứ thế cho tới khuya mệt lại đi ngủ trong thắp thỏm dù cơn bão đã rời khỏi đất liền trở ra ngoài Vịnh. Người ta tiên đoán nó sẽ lấy thêm lực trở lại lần nữa…

Sáng Thứ Ba thức dậy lại tiếp tục cung điệu buồn… Tuy nhiên, tin bão đã từ giã Houston, số cư dân tạm di tản đã lần lượt trở về nhà nhưng số lánh nạn ở các trạm tạm cư chưa giảm bao nhiêu. Tuy vậy mưa vẫn lác đác rơi, một vài nơi đã hé lộ tia nắng đầu tiên. Ở Kingwood cũng tưởng là như thế. Chúng tôi lại lấy xe chạy quanh, những con đường bị đóng mấy hôm nay vẫn còn nguyên trạng, nước vẫn mông mênh. Đang chụp một ít hình kỷ niệm thì mưa lại rơi cùng lúc các hệ thống truyền thông khuyến cáo mưa sẽ còn dai dẳng, nước sẽ còn gây lụt lội nhiều nơi dù một vài nơi đã có ánh nắng.

Nắng đã lên rồi, nắng chút chơi
Nắng xong một chút mưa lại rơi
Ra sân phơi nắng chưa vào kịp
Chậm bước vài giây ướt tóc rồi

Tới 7:45 tối, thằng rể lại Facetime thông báo đã đem vợ con về nhà! Chúng tôi tá hoả và vô cùng thương cảm. Các con chúng tôi có đầy đủ ông bà cha mẹ hai bên, có quá nhiều ông bà cô dì chú bác thế mà một thân một mình âm thầm ẵm nhau đi sanh, đơn chiếc vượt cạn, nằm bệnh viện 4 ngày dài tránh lụt, rồi lại âm thầm bồng bế nhau về! Đứa cháu được bao nhiêu người trông đợi mà khi ra đời đến nay đã 3 hôm rồi vẫn chưa thấy mặt một ai, cả hai bên nội ngoại…

Chúng tôi vào google map tìm đường tới nhà con, nhưng tất cả những đường tới nhà con vẫn còn bị đóng. Ước gì có đôi cánh, ước gì được như chim. Bùi ngùi trong lòng mang vào giấc ngủ muộn.

Nguyên ngày Thứ Tư tình trạng mưa gió có giảm bớt đi nhiều; tuy nhiên, có lẽ nước ở đầu nguồn dồn xuống nên những chỗ thấp ven sông, ven hồ West Lake Houston vẫn chìm sâu trong nước; thậm chí có nơi hôm qua còn thấy được mái nhà mà hôm nay đã chìm đâu trong nước. Và suốt ngày tôi liên tục dùng google map để canh chừng tình trạng đường sá… nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi khá hơn.

Để trấn an cho tất cả sự quan tâm của bà con và những bằng hữu ở xa, tôi viết mấy câu vè vui như sau gửi qua email và để luôn trên Face Book:

Nước nước nước nhìn đâu cũng nước
Chắc nhà mình có phước được hên
Đây là cơn bão khó quên
Gây bao thiệt hại mang tên Harvey

Hoặc là:

Tôi là Sơn Tinh chẳng phải lo
Chỉ sợ nằm nhà miết… co ro
Nếu mà đi được tôi đây đã…
Đâu phải cuồng chân tới dật dờ!

Liên lạc với vợ chồng bạn Maryland. Đáng lẽ gặp nhau Thứ Bảy hoặc Chủ Nhật nhưng mấy ngày nay ai lo phần nấy, đường sá lại kẹt không nhúc nhích đâu được. Theo chương trình, đáng lẽ vợ chồng hắn đã trở lại Maryland từ sáng sớm hôm qua. Khi không về thăm lại bị kẹt bão tố mà không gặp mặt được nhiều đồng môn khác. Tôi đổ thừa hai vợ chồng mang bão tới để cùng cười. Hắn cho biết uống rượu và quấy phá vợ chồng thằng bạn Tinh Long khá lâu nên đâm ra áy náy; hắn quyết định ra ngoài khách sạn ở, tìm kiếm đường bay trở về.

Buổi chiều thấy google map chỉ đường tới con được dù sẽ tốn gần 2 tiếng lái xe đường vòng cho một quãng đường 35 dặm cách nhà chúng tôi. Nhưng chúng tôi vui lòng mạo hiểm; gọi báo cho con biết ý định tới thăm… nhưng hai đứa nó không chịu! Tôi chắc là chúng nó biết chúng tôi, cả hai bên cha mẹ, đều mong muốn biết bao nhiêu để được gần con, gặp cháu; chắc là thằng rể cũng thăm dò tình trạng đường sá xe cộ nên không muốn chúng tôi phải vất vả như thế. Chúng tôi đi ngủ với cái video mới nhất của con bé ngọ nguậy.. tập thể thao.

Sáng Thứ Năm chạy ra chợ tính mua thêm ít thứ cần dùng. Ơi trời! Chợ vẫn đầy ắp phải đứng sắp hàng rất dài giống như người ta cắm trại chờ mua iPhone mới ra lò với giá rẻ mạt vậy. Đành chạy một vòng Kingwood. Nước đã rút khá nhiều nhưng những con đường sông vẫn còn bế tắc. Sở cứu hoả vẫn giúp người tìm cứu chó mèo và giúp cư dân ra vào những nơi còn ngập.

Quay về lùng kếm trên google map tìm đường thăm bé Hạ-Vy. Thằng Harvey đã từ giã Houston mang theo nước đổ xuống dọc đường về hướng đông, và nắng đã lên rực rỡ. Tuy vậy, đường đến thăm bé Hạ-Vy của chúng tôi thì rất dài và còn nhiều trắc trở. Hạ-Vy ơi! Ellie Vu iloveyou ơi! Ông bà ngoại muốn ôm con lắm lắm.

Nắng đã bỏng rát bên ngoài, nhiệt độ càng lúc càng cao. Tôi bứt rứt đứng ngồi không yên, kể cả đọc internet cũng chẳng vô nổi. Ra sân để trả lại “cái bàn cà phê thuốc lá của tôi” về chỗ cũ. Thằng lính hôm nay đã thất nghiệp sau khi đạp xe một vòng trở về. Những người lánh nạn đã lục tục rời khỏi chỗ tạm trú, dắt díu nhau về đối mặt với những tan tác của cơn lũ để lại.

Trở vào nhà, nhảy lên google map ngồi canh chừng đường đi… mà buồn chân! Trường võ cũng đã đóng cửa từ Thứ Sáu tuần trước; lũ học trò chắc cũng cuồng chân như tôi nên cứ nhắc cha mẹ chúng gọi phone hỏi chừng.

– Bà ngoại của Hạ-Vy ơi! Đường mở rồi! – tôi hét toáng lên khi thấy một màu xanh đậm nối dài từ nhà tôi đến nhà con gái.
– Thiệt không? Đường nào vậy?
– Xa lộ I.69 còn đóng ở cầu San Jac nhưng có thể đi vòng đường West Lake Houston, chỉ có 1 tiếng 15 phút lái xe thôi. Sửa soạn nhanh lên.

Tôi gọi ngay cho ông bà sui gia để báo tin vui nhưng đâu ngờ họ đã có mặt ở nhà nó rồi:
– Tụi tôi đang ở đây rồi. Phía nhà chúng tôi tới đây đã lưu thông vài tiếng trước.
– Oh! Vậy chúc mừng anh chị đã nhanh chân. Anh chị ở chơi đó chúng tôi xuống liền.

Cúp điện thoại với ông sui, tôi hối nhà tôi nhưng nhà tôi nói chờ nấu cho xong nồi phở đem tới cho con.
– Bao lâu nữa vậy? – Tôi sốt ruột.
– Gần xong rồi!

Tôi sửa soạn nhanh chóng xong kiên nhẫn ngồi chờ. Thấy như nhà tôi chậm rì, lại hối.
– Đừng hối nữa mà, sắp xong rồi!
“Sắp xong” của nàng cũng phải gần một tiếng đồng hồ sau mới sẵn sàng để đi. Vừa đưa xe ra nàng đã nhắc:
– Anh chạy từ từ thôi nghen. Mới mở đường chắc ai cũng hăm hở trên đường, phải cần thận mới được.
– Biết rồi khổ lắm nói mãi!

Nói thì nói vậy chứ tôi cũng phóng xe rào rào và người tài xế phụ cứ phải cằn nhằn, nhắc tới nhắc lui. Cả tuần lễ như ở trong cái rọ, nay như con gà được thả ra sân; nhất là con bé chào đời đã được 4 hôm bây giờ mới có dịp gặp.

Chỉ một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã gõ cửa nhà con gái. ông bà sui gia đã ra về. Cuối cùng, ông bà ngoại cũng đã bế được con bé vào lòng. Ôi mầu nhiệm nỗi vui!
– Ba chỉ được hít cháu thôi nha. Ba có nhiều râu không hôn cháu được đâu!
– Whoa! Giống như con gà mẹ bảo vệ đàn con! Làm như Ba chưa có con không bằng!

Chúng tôi thay phiên nhau nhẹ nhàng bồng bế, ngó từng nét trên khuôn mặt trẻ thơ. Con bé vô tư nhắm nghiền đôi mắt, lâu lâu hé mở như người buồn ngủ bị đánh thức. Ôi vô cùng mầu nhiệm! Mới năm trước mẹ nó còn té lên té xuống khi chạy thuyền trượt nước (wakeboarding) trên hồ với chúng tôi mà bây giờ đã cho ra đời một cô bé kháu khỉnh trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt. Hạ-Vy, iloveyou Ellie Vu!

4 tiếng đồng hồ loanh quanh với con cháu qua nhanh như chớp, chúng tôi lưu luyến ra về để mẹ con chúng nghỉ sau khi nhà tôi dặn dò “bà mẹ trẻ” bao nhiêu chuyện lỉnh kỉnh trên đời. Lòng thương mến dạt dào, niềm mong ước làm ông đã trở thành hiện thực dù có là chuyện bình thường cho đám bạn già của tôi nhưng là một niềm vui to tát của của đại gia đình này đã có khả năng làm lu mờ những âu lo bão lụt.

Lúc này, ngồi đây viết mấy dòng này mà lòng cứ rộn rã niềm vui.
Hạ-Vy, iloveyou Ellie Vu.

Rừng Vua, ngày 31/8/2017


« TRANG NHÀ »