Như Lá Thu Khô
ngày 17.11.24Phỏng dịch bài thơ Les Feuilles Mortes
đã được phổ nhạc của thi sĩ Jacques Prévert.
Anh muốn em nhớ lại
Những ngày hạnh phúc xưa
Khi chúng mình là bạn
Đời vui nói sao vừa
Và mặt trời nóng bỏng
Cuộc sống vẫn đẹp hơn
Gom lá thu bằng xẻng
Em biết anh không quên
Lá thu gom bằng xẻng
Đêm lạnh của lãng quên
Kỷ niệm và hối tiếc
Bị gió bấc cuốn tung
Kỷ niệm và hối tiếc
Đêm lạnh của lãng quên
Bài ca em hát tặng
Em biết anh không quên
Bài ca chúng mình thích
Em yêu người yêu em
Chúng mình cùng chung sống
Anh thương người thương anh
Nhưng cuộc đời nghiệt ngã
Chia rẽ kẻ yêu nhau
Từ từ và lặng lẽ
Như u trầm nỗi đau
Sóng biển xóa dấu cát
Lặng lẽ và âm thầm
Người yêu người khó lạ
Dẫu qua nhiều tháng năm
Gom lá thu bằng xẻng
Kỷ niệm đầy trên vai
Và lắm điều hối tiếc
Nhưng tình chẳng nhạt phai
Anh cám ơn cuộc sống
Nên vẫn luôn mỉm cười
Anh yêu em chân thật
Em một thời xinh tươi
Làm sao anh có thể
Quên được em em ơi
Thời gian không còn đẹp
Như thuở xưa tuyệt vời
Mặt trời giờ nóng bỏng
Em đã là cố nhân
Anh rất lấy làm tiếc
Một thời gian ân cần
Và bài ca em hát
Cho anh nghe năm nào
Bây giờ còn vang vọng
Cho lòng đầy xôn xao
Les Feuilles Mortes
Oh! je voudrais tant que tu te souviennes
Des jours heureux où nous étions amis.
En ce temps-là la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle.
Tu vois, je n’ai pas oublié…
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Et le vent du nord les emporte
Dans la nuit froide de l’oubli.
Tu vois, je n’ai pas oublié
La chanson que tu me chantais.
C’est une chanson qui nous ressemble.
Toi, tu m’aimais et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble,
Toi qui m’aimais, moi qui t’aimais.
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi
Mais mon amour silencieux et fidèle
Sourit toujours et remercie la vie.
Je t’aimais tant, tu étais si jolie.
Comment veux-tu que je t’oublie ?
En ce temps-là, la vie était plus belle
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui.
Tu étais ma plus douce amie
Mais je n’ai que faire des regrets
Et la chanson que tu chantais,
Toujours, toujours je l’entendrai!
« NHỚ… MÙA TRĂNG | TRANG NHÀ | Một Đoạn Ân Tình » |