Vương Thảo Yên

ngày 11.10.22


Hiu Hắt

Cố níu giữ
…cũng phải từ ly
Người về rồi đi như bóng mây
Bao lần tay nắm
Bao lần vẫy
Thăm thẳm lòng nhau nỗi nhớ đầy

Chuyến tàu sẽ khởi hành ngày mai
Và để lại sân ga hoang vắng
Trời có là xuân loang loang nắng
…Vẫn cô đơn
Lạnh một chỗ ngồi

Có trùng trình, ngày mai cũng xa
Làm sao ôm được bờ ảo vọng
Vẫn là ở đôi đầu mong ngóng
Hiu hắt tháng ngày
Lặng lẽ qua…

PhốBiển 2013


Tình Thư Tặng Tình

Cho nghìn xưa và đến tận nghìn sau

Ngày tháng miệt mài trôi không bước nghỉ
Đã bao mùa tự thuở gối tình, say
Xuân bên song, nhìn lộc biếc mới hay
Mùa chuyển tiếp, tình đậm tình sâu thẳm

Pho cổ tích nặng thêm dòng say đắm
Vẫn lặng thầm, ấp ủ mối hương duyên
Nghìn năm xưa chắc ước hẹn thề nguyền
Cho chất ngất ngỡ tình muôn vạn kiếp…

Giữa vũ trụ hai tinh cầu nối nhịp
Vời theo nhau, rất lạ, ánh sao xa
Vẽ nhánh đời thêm cung bậc, hoan ca
Thêm khốn khó…
Cũng đành, chia nhau nửa
………….

Chín nỗi nhớ, em vẫn hoài lần lựa
Thuở ban đầu ngần ngại thốt tiếng “yêu”
Dòng ngược xuôi, đâu biết được thủy triều
Nên ngoảnh mặt
…Giấu lời tim bối rối

Anh ân cần
Em đành hanh… nói dối
Dẫu lòng mình đã lắm bận xôn xao
Ừ, phân vân
…mà yêu tự thuở nào
Trăng tròn khuyết, đã bao mùa thương nhớ
………….

Tình vẫn biết tình đa đoan thống khổ
Sợ mai rồi tình trắc trở, bấp bênh
Sợ bão giông sóng gió xóa tan tình
…Mà tình vẫn cưu mang tình lận đận

Mùa luân chuyển
Em – hành trình cố định
Ôm ước mơ đi giữa bể dâu đời
Giữ lửa hồng, chờ tương ngộ mùa vui
Chờ Anh đến mang xuân choàng vai nhỏ

Trời xanh ngát bên ngoài khung cửa sổ
Em mở lòng vui với ánh bình minh
Đón dấu yêu, hòa nhịp khúc ân tình
Xa vạn dặm, vẫn nối vòng hạnh phúc

PhốBiển 02.2013



Nhớ Người

Ngày lên chậm nắng, hắt hiu
Nhân gian phố vẫn dập dìu lại qua
Lơ ngơ lạc lõng bước xa
Về trong một cõi thêm da diết buồn

Cơn mưa vồ vập chợt tuôn
Gió căm căm rét, mùa dường chưa xuân
Giá chi bờ vai thật gần
Cho hơi thở ấm, cho tròn vòng tay

Nhớ chi mà nhớ đêm ngày
Trũng sâu mắt đợi, chờ phai má hồng
Ngóng sang bên phía trời đông
Nhắn theo mây gió lời mong Người về

PhốBiển031013



Một Cõi
…Còn Vương

Cổ Tích tập 9, chương 10, hồi giận hờn

Chưa đi đã thấy chông chênh
bước vào càng thấm gập ghềnh gian truân

Cõi riêng hạnh phúc như chừng
biết đâu sầu lại chập chùng bủa giăng

Mùa sang trút lá, bâng khuâng
bay về đâu giữa lúc tàn sắc xanh

Tự tình sóng lạc âm thanh
đổ bờ hoang dã vỡ thành bọt bay

Nhớ nhung một nỗi quắt quay
dã tràng se cát chất đầy bến yêu

Bão giông xô đẩy mấy chiều
chữ tình lạc nghĩa liêu xiêu trôi dòng

Khuôn trăng rời rã bên song
mây chia ô vẽ, đục – trong, thay màu

Bờ vai khuất dạng trời ngâu
buông lơi dòng tóc rối nhầu đường tơ

lối về một ngả chơ vơ
nghe hồn nguyệt tận, ôm hờ hững. Xa

Cận kề con chữ, lời hoa
thẳm trong tim có đôi ta vuông tròn?

Vườn xưa hoa vẫn lòng son
chỉ e cánh bướm chập chờn ngỏ bay

Mưa chiều, nắng sớm nhạt phai
hợp tan bao bận đủ đầy nợ duyên?

Hoá rằng bèo phận lênh đênh
lao đao ước vọng, bấp bênh nguyện thề

Dối người, nhắm mắt, cuồng mê
hồn trăm mảnh nát lê thê tháng ngày

Mốt mai chuyển kiếp thoát thai
vô không cát bụi thoảng bay vô thường

…Ừ thì còn lại dòng tương
nghìn năm trôi dạt… vẫn vương vấn tình

PhốBiển


M ù a T r ă n g Ú a

Đêm nằm nghe ruỗng mục
trăn trở nhánh mê đời
giữa thật – hư nguồn cội
cánh hoa nào rụng, rơi

Muốn lịm vào đáy mơ
thả hồn hoang mộng mị
huyễn hoặc lời chung thủy
vuốt ve nỗi muộn phiền

Đêm trăng ngời quá khứ
soi cổ tích trăm năm
mùa đổi mùa, xa thẳm
khói sương ánh nguyệt, trầm

Giá sầu như chiêm bao
hồn không như phiến lụa
tim còn ngây ngô xưa
đâu giọt buồn nhặt, thưa

Đêm vẫn say miên man
lặng thinh từng góc, ngỏ
lòng căng buồm xoáy gió
giữa nhớ – quên đôi bờ

Đêm nguyệt rằm mây phủ
Viền gãy úa vàng khêu
Kỷ niệm chừng nhạt nét
Tình chợt như rong rêu

Phố biển


Nhắn Gửi

Khi anh về
nhớ thăm hộ em
những con đường có lá me vương
những cánh lá be bé xinh xinh
màu xanh mơn mỡn
để cùng em nhớ về một thời mộng tưởng
có tóc thả ôm lưng
trên những vòng xe đạp
có áo trắng thơ ngây
bên sách vở ngoan ngoan
nét học trò

Khi anh về
hãy nhớ ra bờ sông
những con sông nước đục ngầu phù sa đỏ
gửi hộ em nụ cười thật tươi
đến bầy trẻ nhỏ
bơi lội tung tăng
nhảy nhót
rồi nằm lăn trên vệ cỏ
để cùng em đắm mình với hồn nhiên
như những ngày khi tuổi đời và chiến tranh
chưa đủ làm ta biết sợ

Có lẽ
đôi bờ giờ đã bên bồi bên lở
nơi nước dâng
nước cạn
khổ mùa màng
(chẳng được gì, em biết
ngoài thổn thức từ trái tim em)
nhưng anh cứ khoát hộ em
chút hơi gió mát từ bờ sông
quay ngược tới cánh đồng
có nắng chang chang
đang tưới lên cổ lên vai nông dân cày cấy

Khi anh về
hãy thả hộ em bàn chân
để mắc cá ngập trong con nước xoáy
giữ mùa mưa dầm tháng Sáu
cho khoảnh khắc
“ướt mềm vai em…”

Anh có xuống lên những con phố thân quen
ngó hộ em những ổ gà
những bức tường ố hoen
xem còn không
mà sao vẫn săm soi trong trí nhớ
Anh ngắt hộ em đoá phượng hồng
đã vào mùa Hạ nở
đón xôn xao theo từng nhịp guốc gõ
đi, về
cho bâng khuâng
cho tràn hết si mê
như một thuở có tình đầu
vụng dại

Khi anh về
bước hộ em lên dốc đồi thoai thoải
nghe tiếng ngân nga chuông đổ
chiều lên
lẫn trong dòng người chen lấn lạ, quen
những tiếng rao qùa
chào mời hăm hở
giữa phố mỏi mòn từng bước buồn tênh

Anh nhớ ghé quán cà phê lề đường
(chắc đã không còn ghế gỗ chông chênh)
nhốt chùm hoa nắng lung linh
(giả dụ thả trên tóc em)
mang em về miền quá khứ
ở một góc của chiếc bàn đã cũ
là bối rối
thẹn thùng
khi bắt gặp cái nhìn đăm đắm
chẳng phân vân

Ơi… làm sao nói hết
khi lòng đã mềm trong khoé mắt rưng rưng
thì thôi
gửi hộ em đến từng mái ngói, khoảnh sân
nỗi nhớ thương từ nửa trái tim
em đã mang theo đến phương xa
bao ân cần
nhập lại một
cùng nửa kia ở quê nhà
trải hộ em lên chốn cũ
Sài Gòn, thành thị, thôn làng
lời nhắn nhủ
quê hương trong lòng
em giữ mãi một tiếng Yêu!

Khi anh về
em biết
anh
sẽ bóng đổ
liêu xiêu…

PhốBiển 06.2008


« TRANG NHÀ »