Tâm Sự Kẻ Tha Hương

ngày 11.12.24


Em hỏi tôi, sao không về thăm xứ sở
Em biết rồi sao còn hỏi, em ơi
Đất nước hôm nay tan nát, tơi bời
Cũng bởi lũ cộng nô toàn phường vô lại

Chắc em hiểu anh, sao còn ái ngại
Bởi vì anh đã một thuở ngang trời
Đã không sờn lòng chinh chiến muôn nơi
Để bảo vệ tự do, tô bồi non sông gấm vóc
Thế mà lũ nửa ngợm nửa người ngu đần vô học
Ra rả gọi phi công miền Nam là “giặc lái”, “nguỵ quân”
Chúng nó, bọn giặc xâm lăng trong rú, trong bưng
Quả là thứ côn đồ huênh hoang vô học

Rất nhiều lúc nhớ quê hương
Nhớ bạn bè xưa đã hy sinh trong chiến chinh
Lòng rưng rưng bật khóc
Xót thân phận mình biệt xứ tha hương
Nhất là nay đã đi gần trọn con đường
Cứ đau đáu ngó về nơi chôn nhau cắt rốn

Phận làm trai mà bị trói tay khi quê hương nguy khốn
Quả là không dễ chút nào khi phải bạc tóc làm ngơ
Dẫu đất nước đang điêu linh mà ngủ vẫn nằm mơ
Thấy quê hương đẹp xinh, tự do nhân bản
Thấy quê hương đã sạch bóng bạo quyền Cộng Sản
Đất nước thanh bình, hạnh phúc nơi nơi
Nhưng mỗi khi giật mình… nước mắt lại rơi
Vì thực trạng gông xiềng còn tràn lan khắp nẻo
Dẫu không phải là đứa con bạc bẽo
Nhưng chỉ biết đau lòng vì bất lực phương xa

Tóm lại. Em ơi! Bởi vì tôi là người lính Cộng Hoà
Nên không thể đội chung trời với bọn người hại dân, bán nước
Xin hồn thiêng núi sông, tổ tiên ban phước
Để có một ngày rất gần
Nắm xương nầy được làm xanh cây cỏ quê hương.

—-
(*) Ảnh Anh hùng Phi công Trần Thế Vinh




Unbosoming oneself at foreign land

You asked me why not come home for a visit
Why ask when you have known the gist.
For my home land is now out of bliss
As the commies have destroyed to the country.

You might know why I feel reluctant
For one time I was a brave combatant
Fighting the war anywhere that needed my presence.
To protect the freedom and the country’s existence.
But the half-fish-half-foul gang of thugs
Call us combatants quislings or truculent bugs
Whereas they invade our beloved mother land
And torture our innocent by hardliners’ hand.

Many a time I miss my mother’s soil like a landslide
I miss my old buddies who used to fight side by side
Tears stealthfully fill my eyes and run down my cheeks
I feel pity for myself as a stranger up the creek.
For now, I’ve traveled near the end of the street
But my thoughts always turn toward my old countryside.

A boy’s arms in wartime were tied from acting
Resentment smoldered from then to my aging
As the commies’ ruling now submerges the country
Still is an aspiration for a glorious nation’s reviving.
As to see the mob of dictators completely vanish
Peace and happiness return and flourish
Unfortunately, waking up with a start, I bitterly sob
For my former cradle is still under the hand of communists
Telling the truth, I’m not an ungrateful culprit
But unable to do anything for the country to be fixed.

Woe me. My dear! It’s because I was a soldier of the Republic
I pledged to be commie archenemy who destroys the country
May I pray for the holy spirit of our forefathers
To enable us in a very short future
We all can regain the native soil’s green pasture.

————–
(*) Photograph of Trần Thế Vinh, a heroic pilot


« TRANG NHÀ »