1. Truyện dài “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng”
ngày 12.06.25Tóm tắt cốt truyện
Chuyến xe lửa chạy vòng quanh cuộc đời và dừng lại trên một sân ga trong buổi chiều lộng gió, màu nắng vàng hanh ở một ngày trọng thu. Chuyến xe lửa dừng lại giữa một không gian quạnh quẽ, ở một nơi mà lắm người không biết đâu là đâu. Một vài hành khách âm thầm bước xuống và một vài người khác cũng lặng lẽ bước lên, không ai nghe tiếng chào hỏi cũng chẳng ai nghe tiếng giã từ nào. Giữa không gian vắng lặng đó, một người trung niên vai mang ba-lô như một chàng lãng tử, theo chân mọi người bước xuống sân ga mà không hề định trước.
Giữa tranh tối tranh sáng của buổi chiều vàng, một thiếu phụ không biết từ đâu cũng vừa bước tới… Với suối tóc dài đen mượt, phủ ngập đôi bờ vai thon nhỏ và đôi mắt tinh anh nhưng đượm đầy xa vắng. Vẻ đẹp của nàng lung linh như những hạt nắng chiều rụng xuống sân ga, chân bước khoan thai, len lách giữa dòng người. Dù vậy, trông nàng không có vẻ gì đưa đón chờ đợi ai; thế nhưng nàng cứ đưa chân bước tới về hướng người đàn ông đang ngơ ngác nhìn quanh. Bốn mắt gặp nhau và dừng lại trên nhau khá lâu. Dù trong thần thái bất định nhưng hành động của hai người như có vẻ đã quen biết nhau tự bao giờ. Ánh mắt quyến luyến của họ dời đi rồi trở lại rồi lại dời đi… Để rồi, khi họ dấn bước ngược chiều nhau, chiếc khăn quàng của thiếu phụ vô tình bị gió tung bay, vướng lên vai áo của người khách lạ. Bốn mắt lại nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười! Họ trao đổi với nhau một điều gì đó và rồi, không có ai bảo ai, cả hai người cùng nhau rời sân ga về phía cánh đồng hoa vàng bao la đang nở rực rỡ cả trời chiều bên ngoài ga vắng.
Họ đi bên nhau, thầm thì thủ thỉ như đôi tình nhân hướng về vô định trong buổi chiều nắng nhạt. Bỗng nhiên người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn, hơi lành lạnh của người đàn bà, họ kéo nhau vụt chạy về hướng ngọn đồi thấp xa xa khi hoàng hôn rơi dần trên cánh đồng hoa vàng mênh mông nhưng đầy huyền bí…
Sáng hôm sau khi chàng thức dậy… Tất cả đều quạnh vắng. Chàng chạy quanh nhà để chỉ nghe tiếng gọi của cô đơn cùng với tiếng suối róc rách bên ngoài, tiếng gió thì thầm trên cành cây kẽ lá như cùng nhau hợp xướng bản tình ca ly biệt!
…Nhiều năm sau, chàng lãng tử lại nhận được một phong thư từ cánh đồng hoa vàng, trong đó chỉ vỏn vẹn một bài thơ:
TỪ CÁNH ĐỒNG HOA
Thời gian trôi, trôi hoài như mộng ước
Tư lự nhìn mây giăng xám cuối trời đông
Nửa đời em thắt rối sợi chỉ hồng
Hương ngọt đắng lời yêu thương đã hứa
Giọt sương sa lăn dài trên khung cửa
Vẽ bóng người thương nhớ, dấu yêu ơi
Người vẫn xa – em vẫn cứ chơi vơi
Ở một góc ngóng trông về một góc
Có đôi lúc nhớ anh buồn muốn khóc
Nhưng trái ngang rụng đầy lối em đi
Biết làm gì với một nhánh tình si
Bỏ không thể mà ôm chầm… càng không thể!
CHƯƠNG MỘT: NHƯ CHUYỆN LIÊU TRAI
Không có kế hoạch, không hề dự định, chỉ là một khoảnh khắc bất chợt, nhưng sâu trong lòng tôi lại cảm thấy có một điều gì đó thôi thúc không thể gọi tên. Nhất là khi đoàn tàu dừng lại ở một sân ga xa lạ. Nơi đây, cách quê hương tôi nửa vòng trái đất, chẳng một người quen, chẳng chút định hướng, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn qua từng khung cửa sổ thấy cánh đồng mênh mông vàng dưới ánh nắng chiều như một tấm lụa mỏng phủ trùm lên cây cỏ. Bỗng dưng tôi đứng dậy bước xuống sân ga giữa dòng người lên xuống. Ánh nắng chênh chếch như tan vào từng phiến đá sân ga đã nhuộm màu thời gian.
Trước mắt tôi trải rộng một cánh đồng hoa vàng rực rỡ, lung linh như đang tự phát sáng. Tôi như bị thôi miên, bước chân bất giác tiến về phía những sắc hoa lay nhẹ trong gió. Giữa dòng người lên xuống, giữa tiếng còi tàu hụ giục giã, bỗng ánh mắt tôi đậu trên nụ cười của một cô nương trờ đến.
Nàng đến nhẹ như làn sương cuối chiều, tà áo trắng lay động bên làn tóc xõa buông. Nụ cười nàng như búp hoa vừa hé nở giữa nắng chiều êm nhẹ; đôi mắt như hồ thu ngưng đọng cả bầu trời. Tôi không thể không bước lại gần, không thể không cất lời hỏi han. Nàng như không lạ lẫm, cũng chẳng chút e dè, chỉ mỉm cười và gật đầu chào thay cho lời xã giao; đôi má ửng hồng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi như đã quen tự thuở nào.
Tôi ngước nhìn cánh đồng hoa rồi buột miệng nói:
“Cánh đồng hoa vàng nầy đã giữ chân tôi ở đây.”
Nàng mỉm cười nhưng không có vẻ ngạc nhiên lắm:
“Tôi cũng đã thốt lên lời ấy khi tới nơi nầy cách đây hơn hai mươi năm trước”
“Thế cô đã biết rành rẽ nơi nầy rồi. Cô có thể cùng tôi đi dạo trong buổi chiều hôm nay?”
“Tôi sẵn lòng nếu anh muốn.”
Chỉ có thế, chúng tôi cùng sánh bước đi vào cánh đồng hoa. Hoa vàng ngập lối, trải thảm dưới chân. Gió thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thơm như lụa mới, quyện trong mái tóc nàng, khiến tôi như trong cơn mộng. Nàng bước song song bên tôi cho tôi cảm tưởng như một đôi tình nhân đã biết nhau từ kiếp nào. Từ nụ cười, ánh mắt, mùi hương của nàng, mỗi mỗi đều cho tôi cảm giác thân thiết, gần gũi. Chúng tôi cứ bước đi, hướng về ngọn đồi thấp thoáng xa xa, xanh mờ dưới nắng chiều như đi giữa một chốn thần tiên nào đó.
Bỗng nhiên trong tâm trí tôi thức dậy một ước mơ, “Ước gì ta có thể nằm giữa cánh đồng hoa và ngủ dưới trăng đêm nay.”
Tôi quay qua nhìn nàng không nói. Nàng lại mỉm cười khẽ bảo:
“Nhà em cũng ở gần đây thôi, bên chân đồi nơi có con suối chảy róc rách bốn mùa.”
Tôi không chút nghi ngờ nào nhưng cũng giật mình, dường như nàng đọc được ý tưởng sâu kín của tôi. Tự nhiên tôi nắm lấy tay nàng:
“Em ơi! Chúng ta đang ở trong mộng hay thực?”
Với nụ cười toả sáng, nàng đằm thắm nắm chặt tay tôi cùng bước đi. Đến bên chân đồi, nơi có dòng suối nước trong veo chảy rì rào qua mấy khe đá. Bất giác tôi ôm choàng lấy nàng cùng lúc nàng cũng quấn chặt lấy tôi, ngước lên, nhắm mắt. Tôi mê man hôn vào đôi môi mọng đỏ đợi chờ, hương vị ngọt ngào của làn môi làm tê dại đầu lưỡi.
Hoàng hôn xuống dần, nhuộm ánh chiều lên gương mặt nàng. Bầu trời chầm chậm chuyển sang sắc tím, rồi ánh trăng đầu tháng hiện lên nơi chân đồi. Chúng tôi ngồi bên nhau trên một gò đất thấp, gió nhẹ thổi qua làm rung rinh tà áo và làm lòng tôi rung lên những nhịp dịu dàng. Nàng ngồi tựa vào vai tôi trong khi tôi hát nho nhỏ, như lời ru, một bản tình ca xưa cũ. Đôi mắt nàng lim dim như đang đi vào cõi mộng; tôi lại xoay người, hai tay áp hai bên má nàng, làn da mát rượi cho tôi cảm xúc dâng trào. Và rồi, chúng tôi đắm đuối hôn nhau – nụ hôn ngọt dịu như vừa nhắp phải chén rượu hồng đào.
Đêm ấy, trăng sáng ngập trời. Nàng đưa tôi về một ngôi nhà nhỏ bên sườn đồi, mái tranh đơn sơ, nhưng ánh trăng rơi đầy ngõ trước vườn sau. Tôi cảm tưởng mình không còn thuộc về thế giới cũ nữa. Cánh tay nàng là khung trời, hơi thở nàng là hương đêm, và căn phòng ấy là thiên đường tôi chưa từng nghĩ đến. Nàng gối đầu lên vai tôi, thì thầm, “Trái tim anh đập rất thật nhưng em lại có cảm giác như mình đang mơ”. Chúng tôi cứ quấn quít với nhau như không ai muốn rời. Tiếng gió bên ngoài xuyên qua cành cây kẽ lá tạo thành những âm thanh ma quái như tiếng hát ru trong khi ánh trăng vẫn soi huyền hoặc.
Nhưng bình minh đến như một lời cảnh tỉnh. Tôi tỉnh giấc, đưa tay tìm nàng, chỉ thấy khoảng không lạnh lẽo. Ngoài khung cửa, chim hót râm ran, gió lay động như thì thầm điều gì tôi không hiểu rõ. Tôi đi tìm khắp nơi và chỉ thấy một bức thư còn ướt mực, như thể nàng vừa mới rời đi. Trong thư, nàng viết: “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Tôi quay về sân ga với lòng trĩu nặng. Cánh đồng hoa vàng vẫn rực rỡ, vẫn gió lay từng cánh nhỏ. Nhưng nàng thì không còn. Chuyến tàu mới lại đến, người đến người đi, không ai hay biết tôi vừa rời khỏi một cõi mộng đẹp đến nhường nào. Tôi tự hỏi liệu tất cả chỉ là một giấc mơ? Hay là một sự thực mỏng manh giữa hai bờ thực ảo? Dẫu thế nào, tôi vẫn sẽ quay lại nơi nầy, nơi có hoa vàng bất tận, có ngọn đồi thơ mộng, có tiếng suối reo bốn mùa; nơi từng có một ánh mắt, một nụ cười, một đêm trăng huyền hoặc khó quên. Nếu còn duyên, có lẽ… ta sẽ lại gặp nhau.
Vâng em thương, “Nếu còn có duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Tàu đã rời sân ga, tôi cố thò đầu ra để ngó về phương trời cũ, nơi giấc mộng đêm qua vẫn rạt rào trong từng hơi thở, từng thớ thịt. Vâng, xa thật rồi! Tôi hít vào một hơi dài, tự nhủ, “Đôi khi, những mối tình đẹp nhất… là những điều không thể nắm giữ.” Chỉ có thể tin, có thể nhớ. Và chỉ có thể đợi chờ./-
Plot Summary
A train runs its endless loop through life and comes to a gentle stop at a quiet station on a breezy afternoon, bathed in the crisp golden sunlight of deep autumn. It halts in a lonely, nameless place where many wouldn’t know where they are if they stepped down. A few passengers silently disembark while a few others wordlessly board; no greetings are exchanged, no farewells heard. Amid this stillness, a middle-aged man — a wanderer with a backpack slung over his shoulder — steps off the train without having planned it.
In the half-light of the golden dusk, a woman appears as if out of nowhere. Her long, sleek black hair spills over her slender shoulders; her bright eyes sparkle yet are tinged with a distant sorrow. Her beauty shimmers like drops of the setting sun scattering across the platform, her steps graceful as she weaves through the dispersing crowd. She does not seem to be waiting for anyone, yet her feet lead her straight toward the bewildered man scanning the empty station.
Their eyes meet — and hold, longer than either expects. Though their expressions are hesitant, their actions seem guided by a long-forgotten bond. Their gazes drift apart, return, drift apart again… until a sudden breeze lifts the woman’s scarf and it flutters onto the stranger’s shoulder. Their eyes meet once more and they smile at each other. A few quiet words pass between them — words meant for no one else… And then, they start leaving the station together, side by side, walking toward the vast, golden flower field that bursts in full bloom under the late afternoon sky just beyond the empty platform.
They walk together, murmuring to each other like long-separated lovers reunited in a tender twilight. Suddenly, the man takes her delicate, slightly cool hand into his own. Laughing, they break into a run toward a low, distant hill, as dusk softly falls over the endless, mystical field of golden flowers.
The next morning, when he wakes…
Everything is quiet and empty once more. He wanders around the house only to hear the lonely voice of the brook murmuring outside, and the soft whispers of the wind through the trees and leaves — all blending into a farewell ballad for a love that seems forever just beyond reach.
…Years later, the wanderer once again received a letter from the golden flower field. Inside, there was nothing but a single poem:
FROM THE FLOWER FIELD
Time drifts on and on, like dreams yet to be found.
I brood beneath the winter sky, watching grey clouds crown.
Half my life I’ve tangled up this fragile red-threaded vow,
Sweet and bitter whispers of a love I still allow.
A drop of dew slides slowly down the window pane,
Sketching your shadow, beloved, through longing’s endless rain.
You remain so far — and I drift in my lone space,
From my corner, I keep waiting for your hidden trace.
At times, missing you brings tears I can’t contain,
Yet crooked fate scatters thorns along my lane.
What can I do with this foolish branch of desire?
To cast it away — I cannot; to hold it close — I dare not aspire.
CHAPTER ONE: AS IF FROM FAIRY TALES
There was no plan, no intention—just a sudden moment, a flicker of impulse. Yet somewhere deep inside, I felt an unnamed urging. Especially when the train halted at a station I had never seen before. This was a place halfway around the world from my homeland—no acquaintances, no directions. But when I looked out through the train window, I saw a golden field stretching endlessly beneath the afternoon sun, like a silk veil draped over the earth. Almost without thinking, I rose from my seat and stepped off the train amid the stream of travelers. The slanted sunlight seemed to melt into the timeworn stones of the station platform.
Before me lay a golden field, radiant and glistening as though it generated its own light. I was spellbound. My feet moved on their own toward the flowers that gently swayed in the breeze. Amid the bustle and the shrill call of the departing train, my eyes caught the smile of a young woman who appeared as if conjured from the wind.
She came lightly, like the last mist of day. Her white dress fluttered beside her flowing black hair. Her smile bloomed like a flower under the gentle sunlight; her eyes were like autumn lakes reflecting the whole sky. I couldn’t help but approach her. I had to say something. She didn’t seem surprised, nor even shy. She simply smiled and nodded—no small talk, no hesitation—just a gaze that looked straight into mine, as if we had known each other from a past life.
I glanced toward the flower field and found myself saying:
“This golden field… it held me here.”
She smiled again, unfazed:
“I said those very words when I first came here, more than twenty years ago.”
“Then you must know this place well. Would you walk with me this evening?”
“I’d be happy to, if you wish.”
And just like that, we walked side by side into the flower field. Yellow blooms blanketed the path beneath our feet. A soft scent drifted through the breeze, like fresh silk, entangling itself in her hair. I felt as though I were dreaming. She walked beside me like a lover long-lost to time. Her smile, her eyes, her fragrance—everything about her stirred a deep, inexplicable intimacy.
We kept walking toward a far-off hill, hazy in the fading light, like something from a heavenly realm. And suddenly, in my heart bloomed a quiet wish:
“If only I could lie here in the flowers and sleep beneath the moon tonight.”
I looked at her but said nothing. She turned and softly said:
“My home is nearby, just at the foot of that hill, where a stream flows all year round.”
I wasn’t the least suspicious, but startled nonetheless—how had she read my secret thought? Instinctively, I took her hand.
“Are we dreaming, my love? Or is this real?”
With a radiant smile, she gently clasped my hand and walked on with me. At the foot of the hill, beside a crystal-clear stream murmuring through stone, I embraced her—and she wrapped herself around me, eyes closed, lips parted. I kissed her fervently, her sweet mouth like wine numbing my tongue.
Twilight fell, bathing her face in golden hues. The sky shifted from rose to indigo, and the first silver moon rose over the hills. We sat together on a grassy knoll. The breeze stirred her dress and stirred my heart. She rested her head on my shoulder as I sang an old love song under my breath. Her eyes closed slowly, as though drifting into dreams. I cupped her cool cheeks in my palms, overcome with emotion. Then we kissed again—deeply, helplessly, a kiss soft and warm as rose wine.
That night, the moon bathed the world in silver. She led me to a modest home nestled into the hillside, thatched and humble, but glowing under the moonlight. I no longer felt part of the world I knew. Her arms were the sky, her breath the perfume of night. That room, that moment—it was heaven itself.
She rested her head on my shoulder and whispered:
“Your heart beats so real… yet I feel as though I’m dreaming.”
We clung to each other, not wanting to part. Outside, the wind whispered through the trees like a lullaby sung by unseen spirits, and the moonlight danced across the walls.
But dawn came like a warning bell.
I woke with a chill on my shoulder. I reached for her—nothing but air. Birds chirped beyond the window. The wind rustled something I couldn’t name. I searched everywhere, but all I found was a single letter, ink still damp—as though she had just left.
“If fate allows, we will meet again. Just remember—the golden field will always be there.”
I returned to the station, my heart heavy. The flower field still blazed bright, petals trembling in the breeze. But she was gone. A new train arrived. People came and went, no one knowing I had just stepped out of a dream more beautiful than any I’d ever known.
I asked myself: Was it truly a dream? Or some fragile truth that flickers between two realms?
No matter. I will return. To the field of endless gold, the dreamy hill, the singing stream. To that smile, that gaze, that moonlit night I will never forget.
Yes, my love.
“If fate allows, we will meet again. Just remember—the golden field will always be there.”
As the train pulled away from the station, I leaned out, searching for the sky where the dream still breathed in every cell of my being. So far now… but still so near. I took a deep breath and whispered to myself:
“Sometimes, the most beautiful love stories… are the ones we cannot hold. We can only believe. We can only remember. And… we can only wait.”
« Vietlife TV “Chương trình thơ nhạc Yên Sơn” | TRANG NHÀ | HÃY NHỚ YÊN BÁI! » |