Tiễn Biệt Thi Sĩ Hồ Công Tâm

ngày 14.05.24

Buổi chiều Chủ Nhật ngồi đọc email, tình cờ thấy bài thơ “Anh Đã Ra Đi Rồi” của chị Kiều Mộng Hà. Nội dung bài thơ nói tới anh Hồ Công Tâm… Tôi hoảng hốt gọi điện thoại cho chị nhưng chị không bắt. Tôi nghĩ có lẽ anh HCT đã ra đi vì nghe chị KMH nói anh ấy bệnh trở nặng đã mấy tuần nay, vào nhà thương ở tỉnh Tyler, TX gần nơi Phật Viện mà anh đã đến nương náu cả tháng qua. Chị KMH nói đã mua vé máy bay đi thăm anh ấy nhưng đành huỷ bỏ vì được tin báo các con anh ấy đưa về lại Austin.

Chị KMH gọi lại… Tôi thật sự bàng hoàng khi được chị xác nhận thi sĩ Hồ Công Tâm đã vĩnh viễn ra đi ở tuổi 87 tại Austin, Texas. Tôi thật sự xúc động vì đã từng hứa lên Austin uống rượu với anh một lần mà mãi vẫn chưa có dịp thực hiện. Bây giờ đã không còn có cơ hội nữa rồi. Chị cho biết Lễ phát tang, cầu siêu cho anh và tiễn đưa được gia đình và các con của anh tổ chức ngay hôm sau, Thứ Hai 7/5 từ 11g đến 2g chiều.

Thi sĩ Hồ Công Tâm vừa là hội viên của Trung Tâm Văn Bút Nam Hoa Kỳ (VBNHK) vừa là bạn thơ văn đã lâu năm nên bằng mọi giá tôi sẽ đến chia buồn với gia đình và tiễn anh một đoạn đường về nơi an nghỉ cuối cùng.

Đường từ Kingwood đến Austin chỉ có 170 dặm nhưng trong ngày làm việc chắc là phải chạy chậm. Nhà tôi xin nghỉ làm để cùng đi với tôi từ lúc 7g sáng. Vì là ngày trong tuần nên đường kẹt xe mãi tới 11g15 chúng tôi mới đến địa điểm tang lễ. Trên đường đi tôi liên lạc với nhà văn Phạm Ngũ Yên, cựu Chủ Tịch VBNHK, để cùng đến viếng tang. Khi đến nơi đã thấy anh PNY tới rồi cùng với Mẹ con chị KMH.

Tang lễ của anh thật đơn sơ. Có lẽ vì gia đình không thông báo với ai nên chỉ có một vài bạn bè, thân hữu và gia đình cùng con cháu. Sau lễ phát tang và cầu siêu, tôi xin gia đình cho tôi có vài lời phân ưu cùng gia đình tang quyến cũng như nói với hương linh anh lần cuối cùng.

Sau khi đại diện anh chị em hội viên Trung tâm VBNHK chia buồn cùng tang quyến, tôi đọc bài viết dành cho anh mà tôi đã viết trên đường đi trong lúc nhà tôi làm tài xế.

“Anh Hồ Công Tâm ơi, giờ đây anh đã xa rồi,
Tạm biệt cuộc sống nầy, anh bước vào cõi vô minh. Những năm tháng quen biết nhau, giờ chỉ còn là kỷ niệm, Dù Trong tim tôi, anh sẽ mãi không rời xa.

Anh đã để lại dấu ấn trong từng câu thơ, Những dòng thơ bất tử, những ý tưởng sáng tạo. Dẫu rằng anh đã ra đi, nhưng linh hồn anh vẫn còn; và trong từng trang sách, từng dòng thơ, anh vẫn sống.

Chúng Tôi sẽ nhớ đến anh như một người bạn thân thiết. Anh sẽ luôn là nguồn cảm hứng của rất nhiều thì văn hữu khắp nơi. Với chúng tôi và của những người bạn thơ, anh vẫn luôn là một người bạn thơ tuyệt vời.

Hãy yên nghỉ, anh Hồ công Tâm nhé, yên nghỉ trong vòng tay của đất trời, Trong giấc mộng vĩnh cửu, trong vũ trụ bao la. Tôi sẽ gặp lại anh, trong mỗi câu thơ anh viết, Và anh sẽ sống dài lâu trong niềm thương tiếc của chúng tôi.”

Và chia sẻ bài thơ với mọi người cũng vừa viết trên đường đi. Bài thơ nầy tôi hợp tác với AI để viết:

Tiễn Biệt Thi Sĩ Hồ Công Tâm
FARWELL POET HỒ CÔNG TÂM

In the realm where the quills dance and play,
Once lived a poet who had much to say.
His words were like a river, flowing free,
A beacon of wisdom, like a towering tree.

His verses, they danced on the delicate breeze,
His metaphors, as sweet as the honey of bees.
In the hearts of many, he sowed a seed,
With his powerful words, he was a leader indeed.

But alas, the sunset, the poet, he passed,
Yet his words, like echoes, forever will last.
In the whispers of the wind, in the rustling leaves,
In the quiet of the night, his poetry still weaves.

So here’s to the poet, who’s no longer in sight,
His spirit lives on, in his verses of light.
Though he’s not with us, in the physical sense,
His poetic legacy is our strongest defense.

Và đêm qua, khi nói chuyện với chị KMH, được biết anh HCT, ngoài sự bầu bạn của chi KMH, anh thiếu vắng tình thương yêu của con cháu và những người thân yêu ở đoạn cuối của cuộc đời. Vì thế, tôi lại hợp tác với AI viết một bài thơ, thay anh, nhắn gửi đến con cháu và những người thân thuộc.

To My children

This poem is a reminder of the importance of cherishing and caring for our loved ones while they are still with us. Regret is a heavy burden to bear, and it’s never too late to express love and gratitude.



In the quiet of the night,
Under the pale moon’s light,
A father’s spirit, once strong and bright,
Now whispers in the wind, a tale of sorrow and plight.

**”Oh, my children, where were you in my darkest hour,
When life’s cruel winter did around me tower?
I nurtured you with love, watched you flower,
But in my time of need, you chose to cower.**

In the echoes of the silence, in every lonely corridor,
I searched for your presence but found it no more.
The cold indifference, it did my heart gore,
Left alone to face the inevitable shore.

**Remember, my children, life is but a fleeting day,
And just as I have, you too will fray.
In your hearts, let not regret stay,
For love unexpressed is love thrown away.**

In the grand cosmic play, in the circle of life,
You too will face hardship, you too will face strife.
And when you look for solace amid the rife,
Remember your father and our severed tie.

**So, heed my words, let them not in vain die,
Cherish those around you before they say goodbye.
For when the roles reverse, and in my place, you lie,
You’ll wish for one more moment, one more try.”**

6 Tháng 5, 2024


« TRANG NHÀ »