TÔI VÀ MÙA THU 2012

ngày 12.11.12


Tôi đứng lặng nhìn mùa thu vừa đến
Cảm thấy đời mình cũng vàng như màu lá thu rơi
Cơn gió chướng vụt qua làm lá rụng tơi bời
Như đàn chim vỡ tổ tung mình bay khắp hướng

Tôi nhìn ra tôi
Thằng tôi vất vưởng
Đất nước loạn ly
Trôi dạt quê người
Ngần ấy năm sống xa quê
Thiếu vắng nụ cười
Cứ quay đầu lại nhìn trùng dương bát ngát
Chuyện một thời không thể nào phai nhạt
Cứ trở về theo từng mùa đến rồi đi
Vẫn đau lòng vì bao cuộc phân ly
Vẫn tự hỏi sao quê hương sau 38 năm không chiến tranh
Vẫn rách bươm trong hận thù, chia rẽ
Lũ đười ươi vẫn có thể ngồi trên cao chễm chệ
Hà hiếp dân lành
Bán nước cầu vinh
Nay cúi mặt làm ngơ cho giặc bắc phương ào ạt xâm lăng
Chiếm biển đảo, lấn ranh, mua đứt cao nguyên
Mở xí nghiệp khắp nơi vắt kiệt sức người dân nghèo đói
Người yêu nước khắp nơi
Bị lũ đười ươi đẩy vào ngục tối
Chúng cười hả hê
Trên những hợp đồng xuất khẩu lao động
Trên thân phận phụ nữ làm vợ ngoại nhân
Rồi đấu đá với nhau tranh lợi lộc, uy quyền
Lâu lâu lại khoác lác trăm điều tà mỵ
Ôi đất nước tôi bây giờ có hàng trăm ngàn điều phi lý
Đành bất lực nhìn dân tộc mình tay vẫn trắng tay

Cuối trời vẫn mây trắng bay
Và khi con người xuôi tay nhắm mắt
Khi ngọn đèn vụt tắt
Bóng tối sẽ tràn lan
Dẫu bao người yêu mến khóc than
Chỉ để chứng tỏ với đời những thương cùng tiếc
Chạnh lòng khi ngồi viết
Dòng mực vắt từ buồng tim
Bởi chung quanh là khoảng không gian quạnh vắng, im lìm
Làm sao hiểu những điều tôi chợt nghĩ!!!

08112012


« TRANG NHÀ »