Chuyện Kể

ngày 20.07.10


Yêu em thôi đã lỡ rồi
Em ra đi để nửa đời trái ngang
Khi về đến em không còn
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn héo mòn kiếp anh

Chuyện ngày xưa là chuỗi ngày trong dĩ vãng
Chàng thư sinh, Nàng áo trắng yêu nhau
Cuộc tình yêu vừa mới độ xanh màu
Thì chinh chiến tràn lan lòng đất Mẹ
Chàng ra đi, mi Nàng đan ướt lệ
Khóc nghẹn ngào, tay cầm chặt trong tay
Chàng bảo rằng tươi sáng đến ngày mai
Em ở lại chờ anh sau chiến trận
Nụ hôn dài bất tận
Chàng trao Nàng để gìn giữ làm tin
Nàng thề rằng sẽ mãi mãi chờ anh
Dù mua nắng, dù trăm nghìn thay đổi

Thế rồi
Chiến tranh đã mang Chàng rời xa thành phố
Xa học đường, xa biền biệt người yêu
Yêu non sông Chàng tha thiết thật nhiều
Thương đất Mẹ lao mình vào sương gió
Vào những nơi khói lửa hận thù ngun ngút cháy
Chàng quên mình mong gầy dựng tự do

Và cũng từ đó
Cuộc đời, tình người cùng thay đổi
Nàng không còn mang áo trắng trinh nguyên
Vì chiến tranh đã tràn ngập sân trường
Lôi cuốn hết những lớp người thế hệ
Nàng cũng thế
Băng mình trong chiến loạn
Bỏ khuê phòng, nề nếp cũ, xóm thôn
Sống giựt dành từng giờ phút lạc hoan
Trong hương phấn, trong ngút ngàn sa đọa

Thế là hết
Nàng quên Chàng mãi mãi
Lời thề xưa giờ theo gió mây trôi
Bụi thời gian đã vùi dập cuộc đời
Chàng còn sống và chiến tranh vẫn còn tiếp diễn
Nàng còn sống nhưng Nàng quên vĩnh viễn
Chuyện ngày xưa trong dĩ vãng mịt mờ

Saigon 1971

(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »