KHI GIÓ CHỠ MÙA SANG

ngày 12.03.15


Gửi về Đà Lạt

Sáng thức dậy ra trước sân lượm báo
Thấy lá thông xào xạc đón xuân sang
Nắng ban mai như lụa, mỏng manh vàng
Cơn gió sớm xôn xao lời tình tự

Buồn choáng ngợp, chạnh lòng người lữ thứ
Nhớ xuân xưa, ngày gió chở mùa sang
Tôi với em từng bước nhỏ thênh thang
Trên con dốc bên Đồi Cù thơ mộng

Tàn cuộc chiến triệu cảnh đời biến động
Em dạt về đâu, tôi ở phương này
Ba mươi năm qua lưu lạc trời tây
Mà vốn liếng là nhớ thương tràn khắp

Tôi tìm em gần cuối đời chưa gặp
Dù trầm luân chắc cũng đã dư thừa
Mỗi Xuân về tôi lại nhớ Xuân xưa
Và suối tóc chảy tràn bờ vai nhỏ

Đồi Cù xưa bao tháng năm còn đó
Mà em, tôi riêng từng nhánh sông gầy
Em phương nao biết tôi ở phương này
Buồn choáng ngợp, mỗi Xuân về gọi nhớ

07122005


« TRANG NHÀ »