Lạnh

ngày 24.01.11


Lá rụng hết, cành khô trơ trụi
Trọng đông rồi cây cỏ lạnh run
Đất trời buồn, mưa bụi rưng rưng
Khiến nỗi nhớ chập chùng trên nỗi nhớ

Em cúi mặt, em buồn như lá
Khi hoàng hôn rơi nhẹ trên vai
Khi bóng chiều mờ nhạt chân mây
Mà tăm nhạn vẫn biệt mù xa khuất

Đêm rớt xuống em nằm thao thức
Gió xạc xào gọi bước chân xa
Gọi nồng nàn thuở bướm vờn hoa
Để khao khát hóa thân thành bi lụy

Nghe canh cánh nỗi buồn nguyên thủy
Gánh trên vai cùng những muộn phiền
Cố bảo lòng bình thản, tịch nhiên
Mà dư lệ vẫn ứa tràn chực rớt

Chăn gối lạnh, bờ vai giá buốt
Đôi cánh tay thừa thải vắt ngang
Nhớ ai mà buồn thắt lá gan
Đêm trăn trở, đêm thở dài chờ sáng

21012010


« TRANG NHÀ »