Lục Bát Mùa Trăng – Em & Lan Man Nỗi Nhớ

ngày 13.01.24


Trăng xuyên cửa sổ thư phòng
Thoảng nghe tiếng gọi đáy lòng vọng lên
“Người ơi rán nhớ đừng quên
Mỗi mùa trăng sẽ ngó lên cùng người”

Hoa môi hàm tiếu nụ cười
Cùng với ánh mắt rạng ngời hữu duyên
Tưởng rằng duyên nợ tiền khiên
Mười lăm năm lẽ rồi biền biệt xa
Chập chùng tháng lại ngày qua
Niềm nhung nhớ vẫn thiết tha, bồi hồi

Nhớ dáng đứng, nhớ kiểu ngồi
Cách nheo con mắt nói lời vô tâm
Nhớ đôi môi ấm tham lam
Vòng tay siết chặt thì thầm lời yêu
Nhớ đêm quấn quýt lệch xiêu
Nhớ trưa phố thị, nhớ chiều mưa bay

Đêm hôm nay trăng rất đầy
Hỏi người có còn nhớ hay quên rồi?!

* * *

Đêm cuối năm ngồi ôn chuyện cũ
Bỗng nhớ người, nhớ thuở còn nhau
Người ơi duyên muộn tình sau
Nhớ cay ánh mắt, thương bào buồng tim

Đôi khi nhớ muốn tìm nhau nữa
Nhưng ngại ngùng, lần lựa rồi thôi
Dòng tình rẽ nhánh chia đôi
Cầu mong người có một đời bình an

* * *

Đồi xa mờ ánh trăng vàng
Đêm rơi ngõ vắng ru hàng thông cao
Chân vui lối cỏ xôn xao
Em khoan thai bước tựa vào vai anh

Trăng soi đáy mắt long lanh
Nụ hôn ngọt lịm trên vành môi ngoan
Lá thì thầm, gió mơn man
Bờ cây ngọn cỏ mơ màng ngó lơ.

* * *

Hôm nay ngồi viết bài thơ
Ôn kỷ niệm cũ cũng ngơ ngẩn buồn
Dẫu rằng không thể tròn vuông
Ân tình đó vẫn tơ vương một đời

Ngó mong về hướng cuối trời
Nhạn theo bóng nguyệt kiệm lời bặt tăm
Trăng nghiêng xuống chỗ em nằm
Đời nghiêng xuống chỗ thăng trầm đời anh.


« TRANG NHÀ »