Đoản văn “Vui buồn chợt đến chợt đi”

ngày 1.03.24

Buổi sáng thức dậy, nằm rán trên giường, lòng miên man suy nghĩ về những ngày Tết đã qua. Miệng lẩm bẩm, “Tết, tết, tết,” mà nghe âm thanh dội lại vào lòng xa lạ, dửng dưng! Tôi lại lẩm nhẩm trong đầu:

Tết đến trong lặng lẽ
Tết đi như người dưng
Không một lời chào đón
Nghe tấc lòng bâng khuâng

Tôi uể oải ngồi dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong ra bếp để pha cà phê như thường ngày. Một ngày như mọi ngày, nhà tôi đã dậy sớm và đang làm việc trên computer. Nghĩ lại tôi mỉm cười, cám ơn cái thằng Cúm Vũ Hán. Vì kể từ ngày lũ nầy lan tràn khắp địa cầu thì việc sở MD Anderson cho nhà tôi làm việc luôn ở nhà. Nhà thì phòng ốc thênh thang mà nàng lại chọn cái bàn ăn sáng làm “văn phòng,” chỉ vì tiện nghi. Tiện nghi vì mọi thứ lỉnh kỉnh bếp núc trong tầm tay với. Và cũng vì cái tiện nghi đó nên tôi thường được ăn đủ loại bánh trái mỗi khi nàng cần xả hơi.

Tôi nói nhà rộng thênh thang vì khi mua nhà lũ con còn nhỏ; còn bây giờ thì lũ chim non ngày nào đã thừa lông khoẻ cánh, bay biến vào giông bão của cuộc đời, bỏ lại hai con khỉ già như hai chú ong tò vẽ. Cũng may nhờ ơn chú Tập. Tôi thường hay nghĩ, nếu nàng đi làm hàng ngày như xưa chắc tôi không chịu nổi suốt ngày vò võ một mình. Ừ cũng tại chú Tập mà tôi đã phải bỏ trường bỏ lớp bỏ học trò – sau nhiều chục năm tạo dựng – chỉ vì gánh chịu không nổi chi phí thuê mướn trong mùa dịch mà không nhận được sự giúp đỡ nào của chính phủ. Dù còn khoẻ mạnh nhưng đã lỡ thầy lỡ thợ rồi, đành phải về vui với cảnh vườn… không hoa bướm! Đúng hơn là cũng có hoa có bướm lai rai, vì hoa nào có thể “tự biên tự diễn” được thì xuất hiện để cho các chú bướm cô độc có chỗ vẩn vơ, để cho người làm thơ có được cơ hội mơ mộng vẻ vời 😉

Cà phê cũng vừa xong, tôi pha cho nhà tôi một tách, tôi một tách trên tay đi thẳng vào phòng làm việc để bắt đầu ngồi thiền… internet.

Vừa mở computer ra thì thấy một lô email mới. Ngó lướt qua một vòng thấy có email của cô nương Trịnh Duy Hân bên Canada gửi. Email nhắc các tác giả có tên trong danh sách – sẽ được giới thiệu trong chương trình tác giả và tác phẩm vào tháng 5 sắp tới ở Toronto do cô và nhóm văn nghệ sĩ Toronto tổ chức – gửi bài đăng trong các số báo tới do nàng chủ trương để làm quen độc giả.

Đọc xong email thì đôi bàn chân ham vui nổi ngứa, lòng xôn xao vui, “tức cảnh sinh tình” gõ ngay vào bàn phím thành một bài thơ ngắn gửi hồi âm.

Tháng Năm… Nghe lời hẹn
Lòng nôn nao, xôn xao
Như chờ ngày Tết đến
Như bé thơ năm nào

Một thoáng như sống lại
Thuở thanh bình năm xưa
Thâu đêm canh bánh tét
Chờ đợi phút giao thừa
Ba Mẹ ngồi tràng kỷ
Chờ cháu con… dạ thưa

Nầy bộ quần áo mới
Mùi long não thơm nồng
Nầy bao lì xì đỏ
Anh chị em đợi mong…

Cảnh vật mờ trước mắt
Mùa Xuân nay không về
Lòng nhớ thương quay quắt
Bao năm rồi xa quê!

Viết đến đây thì lòng buồn vô hạn. Bao nhiêu kỷ niệm dấu yêu của một thời như cuộn phim quay chậm, nghe rè rè, nghe xôn xao trong hồn. Đỗ Trung Quân viết “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi…” nghe thật thấm thía. Có lẽ nào “một đi không trở lại?” Làm sao trở về khi con người không có tự do, không có nhân quyền với một xã hội bát nháo, một nền văn hoá của dân tộc đã bị phá sản. Làm sao trở về khi cường quyền Cộng sản còn bóp nghẹt cả dân tộc, giày xéo giang sơn trong lúc con người càng ngày càng trở nên ích kỷ, càng mánh mung tư lợi, phó mặc vận nước điêu linh!

Đang miên man miên man với nỗi nhớ thương, bỗng nhớ đến bản nhạc tôi đã viết mấy năm trước. Tôi lục tìm rồi ngồi dọc lại, ngồi nghe, ngồi hát theo trong bồi hồi xúc động.

Mời nhấn vào tựa bài để xem youtube
Tiếng Gọi Quê Nhà

Bao năm qua kể từ chim gãy cánh
Lòng nhớ thương tìm không thấy quê nhà
Nghìn trùng xa mắt trông vời cố xứ
Biết còn không dòng sông cũ năm nao

Xa quê hương cõi lòng tôi khô héo
Tình non sông canh cánh nặng bên đời
Ngày chóng qua phương về sương mờ lối
Sợ cánh chim mỏi cánh tận trời xa

Ra đi ai biết sẽ xa càng xa
Bao năm mây trắng vẩn vơ bên trời
Từ ngàn trùng xa nghe tiếng quê hương gọi tên
Rạt rào niềm đau tiếng dế nỉ non bên thềm
Cuộc đời buồn tênh như gió qua thềm vắng
Như cánh chim bên trời gọi nhau bốn mùa

Quê hương ơi bao giờ xuân sẽ đến
Người xứ xa mừng vui kéo nhau về
Cùng nắm tay chúng ta xây đời mới
Quyết cùng nhau dựng xây nước non ta

Trăng nơi đây ươm vàng trong nỗi nhớ
Lòng xót xa vời trông hướng quê nhà
Sợ mai đây lá vàng theo gió cuốn
Cuối chân trời mây trắng cũng bâng khuâng


Thế là hết một buổi sáng cuối tháng 2/2024


« TRANG NHÀ »