Tâm Sự Cùng Em

ngày 2.10.24


Hãy như cơn gió vô tình
Thoáng qua rèm vắng, chuông ngân bên thềm
Hãy như một buổi chiều êm
Ru ta vào mộng cùng đêm giao mùa

Tôi đã nói với em
Sẽ rất khó để tôi buồn, tôi giận
Cớ làm sao khiến lòng mình vướng bận
Chuyện trên trời
Nhất là chuyện của người dưng

Chỉ là đôi lúc
Có chút xúc động
Nhiều nỗi bâng khuâng
Khi có người vô tình
Chạm vào vết thương còn tươm máu
Vết thương cũ không vì mìn bom đạn pháo
Mà là phải bỏ nước ra đi
Trong tức tưởi, bàng hoàng
Bỏ lại sau lưng, chiến hữu, gia đình
Rồi biền biệt ngày càng xa quê Mẹ

Nửa thế kỷ đã qua
Trong cuộc sống ở quê người
Với bao nhiêu thăng trầm, dâu bể
Vẫn hoài vọng một ngày về
Trông đợi một phép mầu cho đất nước thân yêu
Trong một sớm một chiều
Vươn vai như Phù Đổng
Nhưng than ơi!
Nửa thế kỷ rồi
Đất nước vẫn bị dập vùi trong tay lũ Cộng
Tự do, nhân quyền vẫn là những món xa hoa
Đau đớn
Xót xa
Cứ chực trào dâng mỗi khi nhớ về, chạm đến

Quen biết không lâu
Qua chọc phá rồi sinh lòng cảm mến
Nhưng hãy cứ vô tư như cánh nhạn từng không (*)
Bóng vô tình in trên mặt nước chiều đông
Nhạn không cố để dấu
Nước không có tâm lưu
Dẫu con người lắm chước nhiều mưu
Nhưng chung cuộc cũng trở về cát bụi
Hãy cố giữ tâm yên như núi
Đừng quá lo âu, phiền não nhọc lòng!

____________________
(*) Thơ Thiền Sư Hương Hải, thuộc trường phái Trúc Lâm
Nhạn quá trường không
Ảnh trầm hàn thủy
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm


« TRANG NHÀ »