Em Của Mùa Đông

ngày 25.12.24


Em nói với tôi
Em sinh ra giữa mùa đông
Nên yêu lắm những khu rừng tĩnh lặng
Nên yêu lắm những cành cây đong đưa đầy tuyết trắng
Trong ánh dương như lụa vàng phủ trên sân cỏ vườn sau
Ôi! Một vẻ đẹp mỹ miều, thuần khiết, thanh tao.

Buổi sáng tàn thu
Em ngồi uống cà phê nghe cành lá xôn xao
Thì thầm thở than những lời ly biệt
Em cũng thấy nao nao, lòng luyến tiếc
Nhìn những chiếc lá rơi thưa thớt cuối mùa
Có chút muộn phiền ngày tháng phôi pha

Em của Mùa Đông…
Vâng, Mùa Thu đã qua
Em sẽ làm gì trong những đêm lạnh giá
Khi nhìn lên những tàng cây trụi lá
Có ước mơ gì cho một sáng Mùa Xuân

Ừ! Em của Mùa Đông
Nên em chẳng tha thiết lấy chồng
Vì yêu lắm những đêm dài tĩnh lặng
Vì yêu lắm những sáng, trưa, chiều mùa đông
Trên con đường nhạt nắng
Lang thang một mình, hát nhạc khúc Cô Đơn

Em vẽ giùm tôi
Bức tranh của những lúc bâng khuâng
Chỉ trơ trụi mình em trong căn phòng lạnh giá
Vẽ giùm tôi một linh hồn bỗng nhiên hoá đá
Khi chợt thấy quanh mình chỉ một bóng đơn côi

Nói thì nói thế… nhưng thôi
Xin tôn trọng những điều em suy nghĩ
“Em muốn tìm một người bạn đời
Vừa là người yêu, vừa là tri kỷ
Nếu không thể tìm
Thà ở vậy… Còn hơn
Dẫu biết khó tìm
Nhưng em có thừa đảm lược đợi trông.”

Ừ! Em của Mùa Đông
Cứ là thế cho tới Mùa Xuân mới
Em sẽ thấy sắc màu phơi phới
Và hương xuân sẽ ngào ngạt bên thềm
Sẽ thấy những sớm mai tươi thắm
Sẽ thấy những buổi chiều êm
Nhưng không cần tiếc
Cũng không cần quay đầu nhìn lại.


« TRANG NHÀ »