4. Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng
ngày 4.07.25CHƯƠNG BỐN — CÁNH ĐỒNG HOA VÀNG
Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần tôi thì thầm một câu hỏi nhỏ giữa đêm; hỏi chính tôi, hỏi em, hay hỏi một cánh đồng vô tri vô giác ở một phương trời xa lạ mà tôi đặt tên cho nó là Cánh Đồng Hoa Vàng, “Khi nào mình sẽ gặp lại nhau?”.
Cứ mỗi lần Thu đến, cứ mỗi khi gió chướng thay mùa, đất trời trở mình se lạnh, tôi lại nghe lòng xao xuyến, muốn với tay chạm vào một kỷ niệm tưởng đã xưa cũ những vẫn còn sống mãi trong tôi. Có lắm khi tôi tự mâu thuẫn lấy mình giữa thực và mộng. Thực vì nàng đã ở bên tôi không những một mà tới hai lần rồi. Mộng là cứ chiều về nàng đến, sáng ra nàng đi cũng đã hai lần rồi. Tôi đã tới cánh đồng hoa vàng trong một đêm Thu, nàng cũng đã đến với tôi ở rừng thông vừa qua, cuối Hạ; đã tay trong tay, má tựa vai kề ở quán rượu bên bờ sông huyền ảo, đã ân ái mặn nồng cùng với trăng sao…
Đêm nay Thu đã về ngang, bỗng nhiên lòng quay quắt nhớ.
Tôi ngồi một mình nơi chiếc bàn con đặt bên cửa sổ, ngọn đèn vàng hắt bóng tôi rung rinh trên vách. Nhìn ra bên ngoài, trăng sao vời vợi, rừng thông vẫn rì rào như tiếng ai thở nhẹ. Một tay cầm bút, tay kia vuốt lên trang giấy trước mặt mà cảm như đang vuốt tóc nàng, mái tóc lòa xòa hôm nào gặp gỡ; mái tóc từng quệt vào mặt tôi khi chung bước bên nàng, từng vướng lại mùi hương của hai đêm ân ái… Những ảo tưởng nầy làm tôi thao thức từng đêm.
Đêm nay, bỗng nhiên lòng rất nhớ.
Nỗi nhớ hiện thực, có hình, có tên, len lỏi lãng đãng theo từng sợi khói thuốc rồi cuộn quanh tâm trí, bóp nghẹt lồng ngực, co giản theo từng nhịp thở. Mạch thơ dâng trào, tôi đặt bút viết:
Bỗng nhiên lòng rất nhớ
Muốn liên lạc hỏi em
Cánh đồng hoa vàng năm xưa
Có phải đang ở trong mùa gió chướng
Ngắm trăng thu cho tôi nhiều liên tưởng
Một bóng lẻ loi đang ngước mắt nhìn
Em ơi, em có đang dõi mắt nhìn trăng, có đang nhớ nghĩ đến anh như anh đang thầm thì gọi tên em, gọi tên kỷ niệm,“Em ơi, cánh đồng hoa vàng năm xưa có đang rực rỡ và em có đang lẻ loi ngước mặt nhìn trăng?”
Cánh đồng hoa đã dệt một cuộc tình
Khi tôi từ một chuyến xe bất ngờ bước xuống
Giữa mùa gió chướng
Giữa một mùa trăng
Tôi thường nói với em nếu không phải tiền căn
Sao không đón ai mà đứng đợi giữa ga chiều lộng gió
Nhớ lần gặp gỡ đầu tiên. Tôi xuống xe ở một nơi không định đến. Cánh đồng hoa vàng bát ngát mời gọi hay một định mệnh buộc ràng?
Tôi bước xuống và em đứng đó
Tóc tung bay, tà áo phất phới bay
Tôi giật mình nghĩ tới chuyện liêu trai
Khi bốn mắt quấn quýt nhìn nhau không nói
Không tự chủ đến bên em vờ hỏi
“Tôi không rành đường nhờ cô chỉ hộ hướng đi”
Nghĩ cũng buồn cười thật hả em? Cho tới giờ nầy tôi vẫn tự hỏi, tại sao em không đón đưa ai mà có mặt nơi đó, tại sao em gặp tôi, tại sao mình có thể làm thân dễ dàng, dễ dàng đến nỗi tôi đã lén cấu vào da thịt mình để biết đó là hiện thực.
Một bắt đầu như thế nhưng thật diệu kỳ
Em cười mỉm gật đầu vui vẻ
Rời khỏi sân ga trời chiều bóng xế
Tôi theo em như định mệnh an bài
Qua cánh đồng hoa vàng
Chân bước khoan thai
Gió lồng lộng và không gian yên tĩnh
Bước bên nhau như đi về vô định
Dưới vầng trăng rực sáng buổi thu về
Tôi thề với em, giây phút ấy tôi tưởng mình đã đi lạc vào một chuyện liêu trai. Tóc em tung bay, trong gió mang mùi hương làm ngây ngất lòng tôi. Rồi chúng mình cùng bước bên nhau rời khỏi sân ga đi về vô định. Được một lúc thì không ai có thể nghĩ ra:
Cả hai đứa bỗng quay nhìn nhau
Như để lắng nghe
Tiếng tim đập giữa đôi lòng lạnh giá
Trong vòng tay tôi, thân em rệu rã
Môi nở hoa đón nhận nụ nồng nàn
Em không nói lời nào và tôi thì cứ đắm chìm như trong cơn mộng, bởi tôi nghĩ có nói gì cũng trở nên thừa thãi:
Giữa cánh đồng hoa vàng
Dưới trăng thu lồng lộng
Mình đến với nhau như trong giấc mộng
Chuyện tương lai ai biết được, ai người
Vâng, khoảnh khắc đó, không gian đó… mọi thứ như ngưng đọng lại. Hiện tại còn không rõ thì nói chi đến tương lai! Vẫn nhớ chúng tôi đi bên nhau buổi chiều hôm ấy rất chậm, không ai nói với ai một lời nào; nắng phai dần trên cánh đồng hoa mênh mông. Từng đợt gió lùa làm cánh đồng hoa lượn sóng như đồng ruộng lúa non trong quá khứ khiến lòng tôi chơi vơi. Tôi muốn nói một điều gì đó nhưng lại lặng yên, sợ làm vỡ một không gian êm đềm và mọi thứ sẽ tan như khói sương…
Chợt một cơn gió mạnh tạt cành cây vào khung cửa sổ làm tôi giật mình bước ra khỏi cơn mộng mị. Châm thêm điếu thuốc, tôi viết tiếp:
Vẫn chỉ là chuyện đời
Hết biệt ly sẽ có ngày sum họp
Nhưng giữa tôi và em như có gì không ăn khớp
Nên nỗi chờ mong cứ thế lớn dần
Thu đã về
Lá đã rụng đầy sân
Vẫn dõi mắt hai phương trời thương nhớ
Cánh đồng hoa vàng mỗi mùa lộng gió
Ánh trăng thu vẫn vằng vặc trên cao
Nghĩ tới em
Lòng quặn thắt nao nao
Giữa cung bậc của “hai đầu nỗi nhớ” (*)
Bài thơ đã viết xong mà lòng cứ mãi bâng khuâng. Tôi xếp bút, bước ra hiên ngoài. Ánh trăng thu lấp lánh trên cao, đóm lửa trên môi vẫn từng hồi đỏ rực. Những tiếng chuông gió bên thềm thỉnh thoảng ngân lên nhiều tông điệu khác nhau mỗi khi có chú gió ngang qua. Có vài ngời bạn thỉnh thoảng gặp nhìn tôi có vẻ lạ lẫm, “Độ nầy thấy mầy có vẻ điên điên!” Đôi khi tôi thử soi gương cũng thấy mình là lạ. Ừ, điên thì đã sao! Khi nhớ thương đủ lớn, điên cũng là cách để biết mình còn hiện hữu trên đời. Dĩ nhiên là tôi không thể chia sẻ những tâm tư sâu kín trong lòng; vì dù có nói ra chắc cũng không ai tin. Mà làm sao đời thường có thể tin được một câu chuyện tình hết sức hoang đường như thế.
Tôi trở vào phòng ngủ, nằm vật xuống giường, tay ôm gối mộng, cố dỗ giấc ngủ. Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy em quay lại, vẫn tà áo trắng, vẫn tóc buông dài. Em đi ngang qua tôi, những sợi tóc chạm nhẹ vào má tôi, rồi khuất bóng giữa cánh đồng hoa vàng nghiêng nghiêng trong gió.
Tôi chạy theo, gọi tên… chỉ nghe tiếng gió khẽ cười. Và tôi thức giấc thấy tay mình đang vẫy vào khoảng không.
Mai nầy, nếu ai đó chợt hỏi, “Anh có tin sẽ gặp lại nàng không?” Có lẽ, tôi sẽ mỉm cười, “Chỉ cần còn một người giữ mộng thì mộng sẽ không tàn.” Và dù chỉ là mộng, tôi vẫn nguyện bước xuống chuyến xe ấy thêm nghìn lần nữa. Vì chỉ khi tôi gặp lại nàng, đứng cùng nàng giữa cánh đồng hoa vàng, tôi mới thực sự cảm nhận được hết mãnh lực của tình yêu.
CHAPTER FOUR — THE FIELD OF YELLOW FLOWERS
I cannot quite recall how many times I have whispered a single, small question into the quiet of the night — asking myself, asking you, or asking an insentient, faraway field to which I once gave a name the Field of Yellow Flowers, “When we will able to see each other again?”
Each time autumn returns, each time the monsoon winds shift, the earth turns crisp, the air tastes of change, my heart stirs restlessly, reaching out to touch a memory I believed to have grown old, yet which still breathes within me. So often I contradict myself, lost between dream and reality. Reality, because she was with me not once but two times already. Dream, because she had arrived at dusk and had gone at dawn. I have wandered through the Field of Yellow Flowers on an autumn night; she has found me in the pine woods at summer’s end; we have walked hand in hand, cheek to cheek, shoulder to shoulder at a riverside tavern veiled in moonlight, have had passionate love under the stars and moon witness…
Tonight, as autumn leans halfway through, my heart twists in sudden longing.
I sit alone at this small table by the window. The yellow lamp spills my wavering shadow across the wall. Looking out, the sky with bright moon and stars; the pine forest murmurs like someone’s soft breath at my ear. One hand holds a pen, the other drifts over this sheet as though brushing her hair, that wild hair from the day we met, hair that brushed my face as we walked side by side; hair that still clings to the scent of two nights of love… Such illusions return, keeping me awake each night.
Tonight, my heart aches unbearably.
This longing is no phantom, it has form, it has name. It curls through drifting smoke, coils around my mind, presses tight against my ribs case, swelling and contracting with each breath. Poetic pulse rises up, and I start write them down:
Suddenly, my heart aches unbearably
I wish I could reach out and ask you
The Field of Yellow Flowers of years ago
is it now beneath the monsoon winds
Watching the autumn moon, my thoughts unfurl
a lone shadow lifting its gaze to the sky
Darling, are you too lifting your eyes to the moon tonight? Are you missing and thinking of me, as I quietly whisper your name, summon the past,”Darling, is the Field of Yellow Flowers still shining bright, are you lonely watching the moon above?”
The flower field has woven a love story
When I suddenly stepped down from a train unexpectedly
In the middle of the monsoon season
In the middle of a moon season
I often told you, if it wasn’t a predestined relationship
Waiting for no one, but stood there at the station in the middle of the windy afternoon
I remember our first meeting. I stepped down from the train unexpectedly in a place I never meant to visit. Did the endless yellow flowers call me in, or did fate draw the thread?
I stepped down — and there you were
Hair lifted by the wind, áo dài fluttering
Startled, I thought of ghostly tales
four eyes caught, locked in silence
Without knowing why, I came closer and pretended to ask
“I don’t know the way here
could you show me where to go?”
It makes me smile now, doesn’t it? Even now I still wonder, why were you there, waiting for no one? Why did you meet me? How could we grow so close, so easily, so quickly that I secretly pinched my own skin to believe it was real?
It began like that, strangely beautiful
You smiled shyly, nodded kindly
We left the station together, dusk falling
I followed you, as though fate had quietly arranged it
across the Field of Yellow Flowers
walking unhurriedly
wind roaming free, silence gentle all around
we walked side by side yet wandering nowhere
beneath the full blaze of the harvest moon
I swear to you, in that moment I felt I had strayed into some ghostly tale. Your hair danced in the wind, carrying a scent that dazed my senses. We walked together from the empty station toward no clear end. Then, in a hush neither could break:
We both turned to each other suddenly
as if to listen
for the heartbeat warming two lonely chests
In my arms, your body sank
your lips bloomed to taste my fervent kiss
You said nothing; I drifted deeper into that dream, knowing words would ruin the hush:
Beneath the autumn moon,
in the middle of the Yellow Flowers field,
we came to each other as in a dream.
Nobody think of anything in the future
Yes, that moment, that place… everything froze in time. When the present was so unclear, who could speak of tomorrow? I still remember how we walked side by side that twilight, so slowly, no words passing between us; the sunlight quickly faded over the boundless field, while waves of wind rippled through the flowers like green rice paddies of the past, leaving my heart drifting far away. I wanted to speak, yet fell silent, afraid that a single word would break the fragile calm and scatter all things like morning mist…
A sudden gust lashes a branch against the window, pulling me from my wandering thoughts. I light another cigarette and write on:
Such is life
once parted, there may yet be reunion
But between you and me, something remains misaligned
so waiting only deepens
Autumn has returned
leaves carpet the yard
Still we watch from distant edges of longing
The Field of Yellow Flowers breathes again with restless winds
The autumn moon is still shining high in the sky
I think of you —
my chest tightens, a dull ache swells
within this fragile chord of “two ends of longing.” (*)
The poem finishes but my heart does not settle. I set down my pen and step out to the porch. Overhead, the autumn moon glitters; the tip of my cigarette flares and dims. The hanging wind chimes hums a different tune each time the breeze sighs past. Some friends glance at me lately, puzzled, “You look a bit weird these days!” Sometimes I tried looking in the mirror and recognized what they were thoughts. Well, so what if I was crazy! When the longing was big enough, being crazy was also a way to know that I still existed in this world. Of course, I couldn’t share my innermost thoughts because even if I said it, no one would believe it. And how could ordinary people believe such a wild love story?
I go back to my room, fall onto the bed, clutch my pillow of dreams, trying to cradle sleep. In drifting half-sleep, I see her return, still in your white áo dài, hair streaming down. She pass beside me, strands of hair brushing my cheek lightly, then her figure slips away into a tilting Field of Yellow Flowers dancing in the wind. I run after her, call her name, only to hear the wind chuckle softly. And I wake to find my hand waving at empty air.
Anytime later, if someone should ask me, “Do you believe you will see her again?” Perhaps, I will smile and answer, “So long as one heart keeps the dream alive, the dream can never die.” And even if it is only a dream, I would step off that train again a thousand times more, because only when I see her again, standing amidst the Field of Yellow Flowers, I will truly feel the boundless force of love./-
——–
(*) “Two ends of longing” — in the song of Phan Huỳnh Điểu.
« YÊN SƠN, người làm thơ giữa gió mây ngàn | TRANG NHÀ | 5. Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng » |