Chuyến xe lửa chạy vòng quanh cuộc đời và dừng lại trên một sân ga trong buổi chiều lộng gió, màu nắng vàng hanh ở một ngày trọng thu. Chuyến xe lửa dừng lại giữa một không gian quạnh quẽ, ở một nơi mà lắm người không biết đâu là đâu. Một vài hành khách âm thầm bước xuống và một vài người khác cũng lặng lẽ bước lên, không ai nghe tiếng chào hỏi cũng chẳng ai nghe tiếng giã từ nào. Giữa không gian vắng lặng đó, một người trung niên vai mang ba-lô như một chàng lãng tử, theo chân mọi người bước xuống sân ga mà không hề định trước.
Tựa đề này…“Ngàn Năm Mây Vẫn Bay”dường như tôi đã đọc thấy đâu đó, mà chẳng nhớ rõ ở đâu. Thỉnh thoảng, nó trở lại trong trí óc tôi như một vệt mây xưa cũ, và mỗi lần như thế, tim tôi lại khẽ rung lên – một cảm giác mơ hồ nhưng rất thật. Lần này, tôi nhất định phải viết điều gì đó để vuốt ve cảm xúc dịu dàng ấy, cảm xúc của một người sống xa quê đã quá nửa đời người.