Dịch Một Bài Thơ

ngày 18.01.23


Bài thơ nầy trích ra từ bài viết của nhà văn nữ Điệp Mỹ Linh TẠ ƠN MẢNH ĐẤT NẦY đăng trên Diễn Đàn “Góc Nhỏ Sân Trường”. Bị xúc động nhiều sau khi đọc bài thơ nên xin phép địch ra và xin được chia sẻ…

Một bài thơ do một chiến binh Hoa-Kỳ – James Lenihan – trong trận Thế Giới Đại Chiến II, đã bắn kẻ thù xong thì gục đầu bên xác kẻ thù mà khóc. Sau đó anh viết thành bài thơ như sau:

Hôm qua bắn chết một người
Xong rồi dở khóc dở cười… kỳ khôi
Lạ lùng ngó lại thằng tôi
Bỗng nhiên bật khóc mắt môi lệ tràn

Người lính trẻ tuổi còn non
Trong mắt còn nét kinh hoàng hiện ra
Rời nhà từ nước Đức xa
Rồi gục chết trên đất Hoà Lan đây

Tôi quỳ xuống bên cạnh anh
Nắm bàn tay lạnh chân thành cầu xin
Không biết anh có hiểu không
Xin tha thứ để nhẹ lòng nhé anh

Ôi trò chơi của chiến tranh
Khi không mình lại trở thành địch quân
Nếu không bắn vì ngại ngần
Thì tôi sẽ chết bởi lằn đạn anh

Nhìn anh sắp chết không đành
Tôi gọi hai tiếng đệ huynh ngậm ngùi
Anh không nói được lời nào
Ngoài tiếng duy nhất nghẹn ngào… “Mẹ ơi!”

I shot a man yesterday
And much to my surprise,
The strangest thing happened to me
I began to cry.

He was so young, so very young
And Fear was in his eyes.
He had left his home in Germany
And came to Holland to die

I knelt beside him
And held his hand
I begged his forgiveness
Did he understand?  

It was the War
And he was the enemy
If I hadn’t shot him
He would have shot me.

I saw he was dying
And I called him “Brother”
But he gasped out one word
And that word was “Mother.”…


« TRANG NHÀ »