Vạn Nỗi Niềm Thương
ngày 10.01.11Thấy những tàn phai khắp nẻo đường
Mắt buồn lệ nhỏ khóc quê hương
Mờ trong khói nhạt vàng son cũ
Tơi tả rêu phong phủ kín tường
Bóng thời gian phủ ngập đường thiên lý
Mười bảy năm luân lạc như chiêm bao
Ta về đây tim thổn thức nghẹn ngào
Còn đâu nữa những dấu yêu ngày cũ
Ta về đây nhìn quê hương héo rũ
Dưới bàn tay của lũ Cộng tham tàn
Mảnh dư đồ chúng dày xéo tan hoang
Dân tộc sống cuộc đời bi đát quá
Quê hương ta bỗng trở thành xa lạ
Xóm làng xưa không còn nét thân quen
Ngần ngơ nhìn, đôi mắt lệ mờ hoen
Đau xót quá! Quê hương đau xót quá!
Quảng Ngãi 06.1993
(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)
« MIỀN TRUNG VÀ CON LỤT THẾ KỶ | TRANG NHÀ | Lẩm Cẩm » |