MCSE Final

ngày 9.08.23


Viết để nhớ lại một trong những kỷ niệm học thi ở tuổi lá vàng. Bài viết nói về buổi thi cuối cùng của chương trình MCSE (Microsoft Certified Systems Engineer) mà tôi đã trải qua sau gần hai năm chuyên cần vừa đi làm toàn thời gian vừa học.

Microsoft Certified Systems Engineer (MCSE) là chứng chỉ do Microsoft cung cấp cho các chuyên gia điện toán (IT) đã chứng minh được hiểu biết chuyên môn trong việc thiết kế, triển khai và quản lý cơ sở hạ tầng máy chủ Windows (Windows server infrastructure) cũng như các công nghệ khác của Microsoft qua 7 kỳ khảo hạch gắt gao.

Các ứng viên phải đáp ứng một số yêu cầu chung:

Để vượt qua một số kỳ thi (7 Chừng chỉ khác nhau), các ứng viên MCSE phải vượt qua một loạt bài kiểm tra của Microsoft để chứng minh trình độ thành thạo của họ trong việc thiết kế, triển khai và quản lý các công nghệ của Microsoft, chẳng hạn như Windows Server, Networking và Active Directory.

Các ứng viên thường được yêu cầu phải có ít nhất một đến hai năm kinh nghiệm làm việc với các công nghệ của Microsoft ở lãnh vực chuyên môn.

Muốn duy trì giá trị của các Certifications, những người sở hữu MCSE Certification phải vượt qua các kỳ thi chứng nhận lại vài năm một lần để chứng tỏ sự cập nhật hoá của họ với những thay đổi trong công nghệ của Microsoft.

Nhìn chung, chứng chỉ MCSE được thiết kế để trở thành một bài kiểm tra khắt khe về kiến thức và khả năng của một chuyên gia điện toán với các công nghệ của Microsoft.

Chứng chỉ nầy rất phổ biến trong những năm 1990 và 2000. Nhưng Microsoft đã hủy bỏ chứng chỉ MCSE vào năm 2017 để chuyển qua các loại chứng chỉ mới phù hợp hơn với các công nghệ và dịch vụ tân kỳ của công ty.


* *. *

Hắn đã dò qua dò lại, dò tới dò lui những câu hỏi còn nghi ngờ mấy lần rồi, thấy câu trả lời nào, theo lòng tự tin của hắn, cũng không thể có chọn lựa nào khác hơn. Nhìn đồng hồ còn cả tiếng đồng hồ nữa mới hết giờ thi, nhưng hắn không thấy cần phải xem lại. Hắn đã ngán đến tận cổ những bài thi dài thòng, những câu hỏi nhức đầu với những câu trả lời thật là tricky. Hắn quyết định bấm vào chữ “finish”. Trên màn ảnh hiện lên câu hỏi “Are you sure?”, trong lòng hắn có chút xôn xao và bỗng nhiên hồi hộp lạ. Gần hai năm dài sách vở, chữ nghĩa, thi cử đã đến giờ quyết định. Nếu đậu thì kể như đã qua thêm một chặng đường dài, được tăng lương tiến chức là cái chắc; nếu không… cứ nghĩ tới chồng sách đầy rẫy những chữ là chữ, hắn rùng mình không dám nghĩ tiếp! Hắn lơ tơ mơ nghĩ rằng dù đó là chồng sách truyện chưởng của Kim Dung mà khi xưa, thời Trung học, hắn đã từng đọc đắm say trong lúc thầy đang giảng bài, hắn cũng không kham huống chi toàn là tiếng Mỹ với hàng ngàn từ ngữ chuyên môn khô khan, khó nuốt. Hắn bậm môi nhấn chữ “yes”. Trên màn ảnh monitor hiện lên hàng chữ “congratulation, you pass!”, hắn bàng hoàng, người nhẹ hẫng. Hắn rướn người vô sát màn ảnh thêm chút nữa, nhìn trân trối chữ “pass”, rồi đứng bật dậy đưa tay phải lên cao tạo thành quả nắm, kéo xuống với tiếng “yeah” kéo dài một cách khoái trá!

Ra khỏi phòng thi lòng hắn hân hoan vô kể. Trời xuân xanh thẫm, những giọt nắng lung linh, vui tươi đậu trên hoa cỏ khắp nơi. Nghĩ đến việc sẽ được sếp và bạn bè trong hãng nể phục, được đề nghị tăng lương… lòng hắn vui như mở hội, “Không uổng công học hành chăm chỉ gần hai năm qua!” Hắn cất cao tiếng hát “hôm nay trời xuân bao tươi thắm, dừng gót phiêu linh về thăm nhà, chân bước trên đường đầy hoa đào rơi…” Lòng hắn bỗng dưng chùng lại! “Dừng bước phiêu du về thăm nhà”! Câu hát vọng vào tâm tư làm hắn thở dài tự hỏi: “bao giờ thì mình có thể dừng bước phiêu du và bao giờ mới có thể trở về thăm nhà? Thân phận tha hương, thân phận tỵ nạn!” Nghĩ tới quê hương nghìn trùng xa thẳm lòng hắn bùi ngùi! “Ly khách ven trời nghe muốn khóc, tiếng đời khua động, tiếng hờn căm”. Lời thơ của Thâm Tâm in hằn trong tâm khảm hắn! Hắn mở nhạc radio, vặn âm thanh thật lớn cốt để xóa tan những phiền muộn trong lòng. Xe hướng về khu phố Việt Nam dự định sẽ tự thưởng cho mình ly cafe sữa đá đậm đà! Hắn móc phone ra gọi báo tin cho vợ biết tin vui.

– Ngọc Bích đó hả?
– Em tưởng hôm nay anh thi?
– Thì anh thi xong rồi!
– Báo tin vui cho em phải không, congratulation anh!
– Sao em hay quá vậy!
– Ngọc Bích mà ! Nghe giọng anh là em biết rồi!
Nàng vẫn hay nói vậy với tất cả sự hãnh diện mỗi khi hắn khen ngợi thiệt lòng sự thông minh mẫn tiệp của nàng.
– Anh tới sở đón em xuống phố uống cafe nha!
– Em cũng muốn đi với anh nhưng rất tiếc, hôm nay em bận lắm ! Hay là để chiều về đi ăn ngoài nha!
– Thì cũng được, vậy anh đi uống một mình xong trở lại sở làm.

Con đường đi phố thênh thang vì trong giờ làm việc. Nắng chan hòa cùng khắp, lòng hắn rất vui và vẫn nhẹ tênh. Hắn tính lựa một bản nhạc vui cho vào máy, nhưng lục lạo mãi vẫn không có bản nào vui như lòng hắn đang muốn. Nhạc Việt Nam âm hưởng nào cũng nghe buồn vời vợi chưa kể tới những lời nhạc thật thắm thiết, đôi khi bi lụy. Hắn tắt radio, quyết định hát bản nhạc ưng ý nhất của hắn sáng tác theo bài thơ hắn thích nhất năm rồi. “Một thoáng tôi đi quanh mùa xuân, nghe thơm mùi tóc nhớ hương rừng. Con tim xao xuyến mùa trăng cũ; chùng bước chân đời, chút nắng bâng khuâng. Một thoáng tôi về bên ngõ xưa. Khóm tường vi trắng nở trái mùa…” hắn tắt máy xe bước vào tiệm miệng vẫn nghêu ngao hát tiếp… “và em như cũng ngồi trang điểm, tươi thắm môi cười, bên chắn song thưa…” Cô chủ quán quen thuộc chào mời hắn với nụ cười tươi thắm trên môi:

– Anh làm gì mà mặt mày tươi tỉnh vậy?
– Một ngày nắng đẹp, lang thang uống cafe, nghe nhạc tình và không phải đi làm thì còn gì thích bằng!
– Anh lại xổ giọng văn chương! Vẫn ly cafe sữa đá pha đậm như thường lệ chứ?
– Chưa bao giờ thay đổi!

Trong quán có mấy bàn khách đang ăn uống, nói chuyện ồn ào, cộng với tiếng nhạc xập xình làm hắn thay đổi ý:
– Hay là cô nương cho vào ly “to go” nhé!

Hắn vừa chạy xe vừa nhâm nhi cafe trở lại sở làm

Con đường nắng thênh thang, lòng vui như ngày mới lớn, như thuở đậu Tú Tài khỏi đi trung sĩ ngày xưa… Hắn tự nhủ thế là thêm một lần nữa trong đời hắn đã thực hiện được quyết tâm. Chuyến đi chơi California sắp tới sẽ hoàn toàn thuận lợi, sẽ “enhance” sự vui lòng của vợ hắn và hắn sẽ có niềm vui trọn vẹn khi gặp lại bạn bè.

27032003


« TRANG NHÀ »