Không còn nhớ tôi quen biết Cao Đồng Khánh từ lúc nào, ở đâu, cách nào. Tôi cũng biết chàng về Houston từ California nhưng không nhớ lúc nào. Tôi lại biết chàng ở tạm cái trailer home trong khuôn viên nhà ông Đạo Tôn trên đường Findlay, chỗ vòng đai 610 phía Nam thành phố mà cũng không nhớ chàng dọn đến từ lúc nào rồi di chuyển qua nhà ở Vùng Southwest lúc nào.
Tùy Bút

Chào buổi sáng cả nhà, Nhân đọc một bài viết ưng ý… (kèm theo ở cuối bài) Buổi sáng thức dậy, mở máy ra thấy thư của Vương Thanh… Đọc lướt qua một lượt… thấy dường như cần đọc kỹ, nhất là bài thơ. Tôi rời khỏi máy đi pha cho mình tách cà phê. […]
Mới 8 giờ sáng mà nắng tháng 7 của Kingwood đã chói chan ngoài sân. Nhìn ra khoảng sân rộng sau vườn thấy cỏ đã vượt lên cao, xanh ngát sau hai tuần chưa cắt. Một làn gió thoảng qua làm đầu ngọn cỏ rạp xuống một chút, nhắc nhớ những đồng lúa “con gái” bao la ở quê nhà làm “con tim gõ nhịp bồi hồi” một lúc. Bụng bảo dạ “chắc đến lúc phải cắt cỏ rồi”, nếu không muốn thấy tờ giấy cảnh cáo của văn phòng khu phố.
Thuở không có quân nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời dung ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!
Buổi sáng, khi tôi thức dậy nhìn ra sân, xuyên qua khung cửa sổ phòng tắm, thấy mưa bụi bay bay. Vâng, mưa bụi bay ở đầu tháng 9 trên rừng Kingwood, nơi tôi ở.
Ngày thứ Sáu, 17/5/02, chúng tôi tới phi trường Orlando lúc hơn 11 giờ sáng, thời tiết như mơ: trời trong xanh, nắng như thủy tinh với vài đám mây trắng lãng đãng tận cuối trời xa, gió phi trường nhè nhẹ mát rượi.
Hôm nay rảnh rỗi, trưa Thứ Bảy, tôi chợt nhớ tới Làng A Di Đà ở Conroe… Tôi bèn rủ Tiên cô cùng lái xe đi thăm Làng A Di Đà cách Rừng Vua 50 phút lái xe – khoảng trên dưới 35 dặm.
Mặc dầu dòng họ, bà con, thân thuộc của tôi gốc ở Mỹ Khê nhưng tôi được sinh ra ở Thôn Bình An, Xã Đức Nhuận, bờ đông của dòng sông Vệ hiền hòa, trù phú và rất trữ tình.
Buổi sáng thức dậy, nằm rán trên giường, lòng miên man suy nghĩ về những ngày Tết đã qua. Miệng lẩm bẩm, “Tết, tết, tết,” mà nghe âm thanh dội lại vào lòng xa lạ, dửng dưng! Tôi lại lẩm nhẩm trong đầu: Tết đến trong lặng lẽ Tết đi như người dưng Không một […]
Những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đã vội vàng qua. Hôm nay đã là ngày thứ Sáu cuối năm, đứa con trai út phải quay lại Austin với công việc của nó. Thằng Út đã ra trường với ngành phim ảnh và xin ở lại thủ phủ để có cơ hội tìm việc liên quan đến chuyên môn.