Buổi sáng, khi tôi thức dậy nhìn ra sân, xuyên qua khung cửa sổ phòng tắm, thấy mưa bụi bay bay. Vâng, mưa bụi bay ở đầu tháng 9 trên rừng Kingwood, nơi tôi ở.
Tùy Bút
Ngày thứ Sáu, 17/5/02, chúng tôi tới phi trường Orlando lúc hơn 11 giờ sáng, thời tiết như mơ: trời trong xanh, nắng như thủy tinh với vài đám mây trắng lãng đãng tận cuối trời xa, gió phi trường nhè nhẹ mát rượi.
Hôm nay rảnh rỗi, trưa Thứ Bảy, tôi chợt nhớ tới Làng A Di Đà ở Conroe… Tôi bèn rủ Tiên cô cùng lái xe đi thăm Làng A Di Đà cách Rừng Vua 50 phút lái xe – khoảng trên dưới 35 dặm.
Mặc dầu dòng họ, bà con, thân thuộc của tôi gốc ở Mỹ Khê nhưng tôi được sinh ra ở Thôn Bình An, Xã Đức Nhuận, bờ đông của dòng sông Vệ hiền hòa, trù phú và rất trữ tình.
Buổi sáng thức dậy, nằm rán trên giường, lòng miên man suy nghĩ về những ngày Tết đã qua. Miệng lẩm bẩm, “Tết, tết, tết,” mà nghe âm thanh dội lại vào lòng xa lạ, dửng dưng! Tôi lại lẩm nhẩm trong đầu: Tết đến trong lặng lẽ Tết đi như người dưng Không một […]
Những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đã vội vàng qua. Hôm nay đã là ngày thứ Sáu cuối năm, đứa con trai út phải quay lại Austin với công việc của nó. Thằng Út đã ra trường với ngành phim ảnh và xin ở lại thủ phủ để có cơ hội tìm việc liên quan đến chuyên môn.
Một ngày như mọi ngày. Tôi vẫn ngồi đối diện nhà tôi ở căn bếp. Nàng dùng căn bếp làm văn phòng làm việc tại nhà kể từ thời Covid 19. Hương cà phê buổi sáng thoang thoảng trong căn phòng nhiều cửa sổ và một không gian ngổn ngang nhưng không bừa bộn của […]
Hắn đã dò qua dò lại, dò tới dò lui những câu hỏi còn nghi ngờ mấy lần rồi, thấy câu trả lời nào, theo lòng tự tin của hắn, cũng không thể có chọn lựa nào khác hơn.
Nhân đọc một bài viết của một người bạn KQ cùng khoá, nhắc đến câu chuyện đau thương xưa “Tôi Phải Về” khi từ giã bạn bè để lên tàu Trường Xuân quay về với vợ con… để rồi đau thương chụp xuống đau thương cả một quãng đường dài.