Kẻ Ra Đi Cuối Cùng

ngày 8.03.10


Hắn cũng đã nói rồi chắc tại người ta bị tiền vật quá nên quên trước quên sau! Hắn bao giờ cũng không nghĩ điều tiện nghi cho mình. Từ lúc hắn hiểu đời, hắn đã cảm thấy nếu mình chỉ nghĩ, chỉ lo cho mình thì tầm thường quá, nên hắn chọn làm người chịu đựng, chọn làm kẻ đi sau, chịu làm người bao che cho an toàn, cho hạnh phúc người khác. Và hắn chọn đi sau cùng để những người thân yêu của hắn không còn cơ hội bi luỵ cho hắn! Hắn hoàn toàn không nghĩ hắn sống để thực hiện giấc mơ nào nữa cả! Nếu có mộng mơ gì thì cũng chỉ một cái nhìn, một niềm rung cảm nhẹ, đẹp; một cái nắm tay, một nụ cười e ấp cũng đủ cho hắn chơi vơi trong cõi rất thực của một con người, nhất là con người đa sầu đa cảm của hắn.

Hắn sống không thèm bon chen nữa. Hắn đã mệt mỏi lắm rồi sau những thua thiệt trên đường đời; thua thiệt đến cả quê hương! Bây giờ thì lòng hắn lúc nào cũng đầy ắp tình ngườị Hắn sung sướng lắm để có nhiều bạn bè thân quý. Vật chất không còn làm hắn worry như xưa, dù từ hồi đó đến giờ bao giờ hắn cũng muốn làm được rất nhiều tiền cho những lợi ích chung…. hắn nghĩ đến những đói nghèo của đồng bào, cái điêu tàn của đất nước, cái thiếu hụt của bà con dòng họ mà chua xót . Hắn không nghĩ tới vật chất nữa vì dường như hắn đã cam lòng chấp nhận cái khó hiểu của cuộc đời!

Tâm hồn của hắn như vậy nên khi được nghe bản nhạc phổ thơ của thi sĩ Nhất Phương – Bến Bờ Lãng Quên – buổi sáng nào đi với người ta nói chuyện trên đài, hắn bỗng mê bài nhạc, thiếu điều mê luôn thi sĩ! Hắn đã nhất định xin cho được một copy trước khi chia tay; mà cũng may, thi sĩ cũng chiều lòng hắn. Hắn biết người ta cũng nghe, cũng thích, cũng hợp với bản nhạc như hắn làm hắn cảm thấy … an ủi lắm, vui lắm! Hắn đã nghe bản nhạc và chia sẻ với nhiều người! Hắn đã nghe đến muốn mòn đĩa và bây giờ thì hắn đã thuộc lòng, đã hát nghêu ngao! Bài nhạc, ý thơ hợp lòng hắn lắm! Tự nhiên hắn thấy ca sĩ Diễm Liên hát hay hơn thường!

Ngồi yên nghe tiếng sóng, gào thét tận lòng, biển cuồng phong. Đời mong manh như lá vừa chớm chồi đã rụng, buồn theo lá vàng rơi!
Ta ôm chầm quá khứ, khoác lên vai hạnh phúc buồn, phiêu dạt khắp bốn phương trời, muốn làm kẻ rong chơi! Ta u hoài nỗi nhớ, bến tương tư thật rã rời, cuối cùng nước mắt tuôn rơi, con tàu xa khuất ngàn khơi!

Tình không như ta nghĩ, đời dã tràng cát bụi, đi về đâu? Đời ta như chiếc lá, đời vẫn còn phân “nửa”, nửa kia lá vừa rơi về cội!

Hắn và tấm lòng của hắn còn lẩn quẩn đâu đây!

19112002


« TRANG NHÀ »