Nói với người bạn trẻ

ngày 18.10.24


Em lớn lên sau một chín bảy lăm
Trong khi tôi đã dạn dày sương gió
Quê hương của chúng ta dẫu vẫn còn đó
Nhưng đang bị xéo giày bởi một lũ u mê

Tôi với em không cùng thế hệ
Và tuổi đời hơn kém khá xa
Trưa 29 tháng 4 năm 1975
Tôi buộc lòng phải lìa bỏ quê cha
Dù trong đêm 28 còn đánh nhau với giặc
Khi chứng kiến cảnh nhà tan nước mất
Tuổi của em đếm chưa đủ một bàn tay

Em lớn lên với đất nước thống nhất
Nhưng cả một dân tộc bị đoạ đày
Bởi lũ Cộng tham tàn nhưng ngu dốt
Đất nước tan hoang
Nhân tài thui chột
Đạo đức suy đồi
Nhân bản vuột tay
Đời sống người dân khắc nghiệt, chua cay
Chúng nó trả thù Miền Nam bằng xích xiềng, cải tạo
Những bài học ở trường toàn hận thù, láo xạo
Nhồi sọ, tuyên truyền với chính sách mỵ dân

Rồi em lớn lên, em hiểu dần dần
Tương lai của thế hệ quá mịt mù tăm tối
Gia đình em tìm trăm phương ngàn lối
Rời bỏ quê nhà, tìm kiếm tự do
Riêng bản thân tôi
Từ ngày vượt thoát đến giờ
Cũng đã thăng trầm nửa phần thế kỷ
Vẫn nhớ thương quê mình cách xa muôn trùng vạn lý
Nhưng ngày một xa thêm
Biết thuở nào về
Như nắng cuối ngày
Lòng bỗng tái tê
Sợ đêm tối
Sợ bình minh không đến

Tôi và em có thể không cùng ước hẹn
Như những chiếc lá đong đưa ở đầu cành
Lá em vẫn còn xanh
Lá tôi đang vàng vọt
Biết không còn bao lâu sẽ tới ngày rụng rớt
Nên cố bám víu vào cành
Hát khúc thu sang.
Cùng đất trời
Cùng sương gió mang mang

Nhưng thôi em cứ mặc tôi
Cứ dung dăng trên đường có hoa thơm cỏ lạ
Thời gian của em còn dài
Cứ đi thong thả
Chỉ mong em đừng bao giờ lạc mất quê hương./-


« TRANG NHÀ »