sáng nay sân trường quạnh quẽ / mưa bay ướt lá thu vàng / ông thầy ngồi nhìn lũ trẻ / hồn nhiên cuời nói râm ran
Mục lục của November, 2010

sáng nay trăng sáng phía trời tây / con trăng muời sáu, trăng rất đầy / nguyên cả đường xe trăng ngập lối / trăng quyện hồn thơ, tim ngất ngây
Rượu như không đủ mạnh / Khói thuốc đốt vàng tay / Nhớ đến ai, nhớ ray rức đắng cay / Ôn chuyện cũ mà lòng xót xa vỡ lỡ
Đêm qua nằm mộng nơi phòng khách / Bật ngồi đầu óc cứ như sương / Muốn kể em nghe sợ em trách / “Ai lạ lùng gì chuyện nhớ thương?”
Chiều chiều ngồi tựa ven sông / Trông con nước chảy nhớ mong một người / Nhớ ơi cái miệng hay cười / Nhớ đôi mắt hạnh, nhớ đôi vai gầy
tiếng ve sầu nhớ thương ngày hạ / giữa sân truờng vàng lá mùa thu / mây trời lãng đãng về đâu / rưng rưng kỷ niệm, nhớ màu phượng xưa
Em! Anh gọi tên em bạt ngàn tiếng sóng / Bên kia bờ xa lắc, khuất trùng dương / Saigon ơi! Ôi thương quá là thương / Lẫn cay đắng trong từng cơn mộng mị
Hắn cứ sống với sức sống vươn lên trong cái ảo tưởng, mơ hồ như một người khách lạ Hắn luyến tiếc quá tuổi thanh xuân cho nên rất ít khi hắn công nhận là hắn đã đứng bên kia một nửa cuộc đời! Hắn không sợ già nhưng hắn không muốn chấp nhận.
Mừng em sinh nhật lưng đồi / Ngó xuống triền giốc… nụ cười nở hoa / Anh viết bài thơ mừng em sinh nhật / Với yêu thương, với tất cả tấm lòng