Hoài Bão

ngày 30.07.10


Gửi các con Hoài-Hương, Phục-Quốc, Bảo-Quốc

Trưa 29 tháng 4 năm 1975
Giặc Cọng cưỡng chiếm Miền Nam
trên đường kéo vào Saigon, Tân Sơn Nhất
Cha đã tưởng một còn một mất
Chết trên quê hương với lũ giặc tàn hung
Nhưng khi nhìn chú Trịnh, chú Trung
(Hai chú nhỏ học trò trói gà không chặt)
Cha nhất quyết không để chú cha sa vào tay giặc
Hối hả lên đường
Thề có ngày trả mối hận hôm nay
Cha và chú rời phi trường giữa tiếng bom nổ đạn bay
Tìm lối sống trên đường sang xứ lạ

Chặng hành trình đi tìm vùng đất hứa
Biết bao nhiêu tủi nhục, chua cay
Hai mươi năm qua vẫn ao ước có một ngày
Về quê cũ diệt tan loài hung bạo
Câu chuyện hai mươi năm đã trở thành hoài bão
Cừu hận hôm nay không chỉ của riêng cha
Mà của cả dân tộc Việt Nam, không kể trẻ già
Tìm phương cách đuổi xua loài oan nghiệt
Đem hạnh phúc, nhân quyền, tự do về cho dân Việt
Ngẩng cao đầu hãnh diện giống Rồng Tiên

Khi đặt tên cho mỗi đứa con
Lúc nào cha cũng rưng rưng nước mắt
Lúc nào cha cũng bồi hồi se thắt
Nghĩ về cội nguồn xa thăm thẳm đại dương
Nước Mỹ này vĩnh viễn không thể là quê hương
của mẹ cha, của các con, của giống da vàng nước Việt

Có thể là cha không được công bình khi áp đặt
lên các con hoài bão mà cha tưởng của riêng cha
Các con không cần thiết phải vì yêu ta
Không cần phải vì tình bà con thân thưộc
Cha thật sự muốn các con vì tình thương yêu Tổ Quốc
Quay về cội nguồn
góp phần làm rạng rỡ giống hùng anh

041995
(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »