3. Truyện ngắn “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng”
ngày 28.06.25CHƯƠNG BA — THÊM MỘT LẦN ĐƯA TIỄN
Sau khi bóng nàng mất hút sau cánh cửa phi trường, tôi buồn bã bước chậm về chỗ đậu xe. Gió sớm phi trường se lạnh lùa vào người khiến nỗi trống trải bên trong càng loang rộng hơn. Có cuộc chia ly nào không buồn. Bước chân bỗng nghe nặng. Tôi ngồi vào xe, tần ngần ngó qua chiếc ghế nàng mới rời đi, đưa tay ướm vào chỗ ngồi đã lạnh. Mùi nước hoa vương trên cổ áo len tôi mặc vội lúc sáng sớm. Tôi đóng hết cửa xe như sợ mùi hương thân quen bay mất, ngồi lặng một lúc, đưa mắt nhìn khoảng trống vắng của bãi đậu xe như thể cứ chờ thêm đôi chút, biết đâu nàng sẽ đột ngột quay lại, chạy về phía tôi, ôm chầm lấy, rồi nói, “Em không đi nữa đâu.”
Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Tôi khe khẽ hát bài “Khúc Nhạc Chia Ly” tôi viết năm nào, “Chia tay hôm nay bao giờ ta gặp nữa, anh vẫn mơ màng nghĩ đến cuộc đoàn viên…” Mọi thứ im lìm, nhìn đâu đâu cũng phảng phất mùi ly biệt.
Tôi nổ máy xe quay về. Hai bên đường, những vạt cỏ cuối mùa đã bắt đầu ngả vàng, mùa Thu không còn bao xa. Tôi tự hỏi, không biết trong cái đầu nhỏ đó đang nghĩ gì, có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ đến nàng, có luyến tiếc như tôi đang luyến tiếc?
Căn nhà nhỏ bên góc rừng thông lặng lẽ đón tôi trở về. Tôi mở cửa, ánh sáng nhợt nhạt buổi sáng tràn vào căn phòng đầy ắp kỷ niệm. Mùi hương của nàng như còn phảng phất chung quanh. Bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc sáng. Tôi nằm vật xuống giường, đắp tấm chăn nàng đắp đêm qua như cố tìm hơi ấm của nàng còn sót lại. Đưa tay mở ngăn kéo bàn ngủ, lấy hai tờ thư của nàng. Hai tờ thư như một, cũng dòng chữ mềm mại đó, nét chữ thân quen đó… cũng nội dung đó mà tôi đã đọc đi đọc lại cả trăm lần… rồi tự hỏi, biết duyên có còn đủ để gặp lại nàng không! Mơ mơ màng màng một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Khi bừng tỉnh giấc, tôi uể oải đứng lên mở hờ hai cánh cửa sổ phòng ngủ. Ánh nắng nghiêng nghiêng cho tôi biết trời đã về chiều. Tôi bước ra phòng khách, rót cho mình một ly rượu, loại rượu nàng từng nhấp môi đêm qua. Lại nhớ nàng, nhớ giọng cười khúc khích khi tôi nói những câu tếu táo vô thưởng vô phạt. Tôi đưa ly rượu lên môi, ngửa đầu uống cạn. Men rượu nóng ran, chảy xuống cổ họng, sưởi ấm phần ký ức đang bắt đầu hóa đá trong tôi.
Tự nhiên tôi muốn viết một bài thơ. Đến bên chiếc bàn gỗ quen thuộc, đặt ly rượu sang bên, bật đèn bàn, lấy giấy bút ra ngồi xuống bắt đầu viết. “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta.” Câu chữ ấy, tôi từng cười mà đọc, từng run tay mà ôm sát vào ngực, từng thuộc lòng như một câu kinh nhỏ để xoa dịu mình những đêm cô đơn. Vậy mà giờ đây, nó như lưỡi dao cùn cứa dần niềm hy vọng vốn đã mong manh.
Tôi châm thêm điếu thuốc, khói thuốc quyện với mùi gỗ cũ, mùi lá thông ngoài cửa sổ và hương tóc nàng chưa kịp tan. Tôi giụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi cầm bút lên… Từ nơi sâu nhất trong tiềm thức tôi nghe bồi hồi rung lên.
Tiễn em đi nghe nỗi buồn về ngang rất vội.
Một câu bật ra, như tiếng thở dài tôi cố ghìm suốt dọc đường về. Từ đó, những chữ tiếp theo cứ tuôn ra, rành rọt, đẫm mùi khói thuốc và nỗi tiếc nuối:
Một lời tình sao nói mãi vẫn chưa suôn…
Tôi nhìn ra khung cửa sổ. Bóng hoàng hôn cuối hạ đã nhuộm vàng ối phương trời tây; những chồi lá thông run rẩy trước gió. Mây trên trời như những cánh chim lạc, bay về phía trời xanh xa vắng. Mọi thứ như đồng lõa với nỗi buồn đang nặng trĩu trong lồng ngực. Tôi vung bút viết tiếp:
Trên trời xanh, mây trắng cũng vấn vương
trôi lãng đãng qua vườn sau vàng lá
Vừa mới gặp, bây giờ đà hai ngả
Và chiều nay lại cách biệt muôn trùng.
Nhịp tim yêu trong lồng ngực hãy còn rung
Mà bóng dáng em đã dặm ngàn xa khuất.
Nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ nụ cười mỉm, nhớ vòng tay ôm ở thềm ga phi trường… tôi nâng ly rượu uống trôi niềm nhung
nhớ rồi lại cắm cúi viết:
Tiễn em đi nghe mạch sầu u uất
Muốn vỡ oà cùng giọt nắng rưng rưng.
Trên đường về hoa lá cũng bâng khuâng
Đứng ngơ ngác trong sắc thu vàng vọt.
Ai cũng biết cõi nhân sinh bèo bọt
Tình chúng mình làm sao biết về đâu
Ai không mong tình thắm đậm bền lâu
Dù cách biệt hai phương trời thương nhớ.
tiễn em đi bỗng lòng anh trăn trở
có khi nào là lần cuối không em
mình sẽ làm gì với những nhớ cùng quên
khi cây trụi lá đứng bên bờ sương gió
biết là sẽ hai phương trời vò võ
cùng chăn đơn gối chiếc nghĩ về nhau
hy vọng chúng mình còn có lần sau
như trời đất hết đông xuân về tới./-
Mỗi câu thơ là một vết xước của ký ức. Tôi nhớ khoảnh khắc nàng siết tay tôi trên bậc thềm ga lạnh, đôi mắt chưa kịp cạn buồn đã vội quay đi. Tôi nhớ hơi thở nàng phả vào cổ tôi đêm qua, nhớ bờ vai nàng run nhẹ trong giấc ngủ chập chờn. Tôi sợ chính mình sẽ quên mất những thứ đó, như từng quên bao giấc mộng khác khi tuổi trẻ rời bỏ tôi vội vàng.
Mảnh giấy trước mặt đã lấp đầy. Tôi uống cạn ly rượu và lòng tôi cũng đã dịu bớt phần nào. Tôi biết mình sẽ lại chờ, sẽ lại hy vọng, sẽ lại tự dỗ mình bằng câu “Nếu còn duyên…” trong những đêm nghe gió vi vu trên đầu cây ngọn cỏ. Và tôi cũng biết, ngay cả khi nàng không bao giờ trở lại, tôi vẫn sẽ còn đủ can đảm để viết tiếp những câu thơ này, để giữ nàng sống mãi trong tôi thăng hoa cho những con chữ không quá vô tình.
Tôi đặt bút xuống, dựa lưng vào chiếc ghế, đôi mắt khép hờ. Khói thuốc cuối cùng lơ lửng trong phòng, quẩn quanh như bóng nàng, như tiếng cười thoáng qua. Tôi đọc lại bài thơ mình vừa viết, chậm rãi, như đọc một lời nguyện cầu:
“Tiễn em đi nghe mạch sầu u uất,
Muốn vỡ òa cùng giọt nắng rưng rưng…”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã chầm chậm buông xuống rừng thông. Những giọt sương đầu tiên đọng trên ô kính. Trong căn phòng này, chỉ còn tôi và bài thơ, như một chứng tích mong manh của cuộc tình vừa vội vã ngang qua, để lại tôi ngồi đây gặm nhấm nỗi buồn thêm một lần đưa tiễn./-
CHAPTER THREE — ONE MORE FAREWELL
After her silhouette vanished behind the airport gate, I walked slowly back to the parking lot, heavy with sorrow. The early airport breeze, cool and sharp, seeped through my coat, making the emptiness inside me spread even wider. What parting is ever without sorrow? Every step felt like it carried the weight of a thousand regrets.
I sat in the car, lingering for a moment, eyes drifting to the passenger seat she had just left behind. I reached out, gently pressing my palm against the spot that was already cold. The faint scent of her perfume still clung to the collar of the wool sweater I had thrown on in a rush that morning. I shut all the doors tightly, as if trying to trap that familiar scent inside. I sat still, eyes fixed on the barren expanse of the parking lot — foolishly hoping that if I waited just a little longer, maybe she would suddenly come running back, throw herself into my arms, and whisper, “I won’t leave after all.”
But that was nothing more than wishful thinking. I hummed softly to myself the “Farewell Song” I wrote years ago: “Today we part, when will we meet again? I still dream of that reunion…” Everything was silent, every corner soaked in the melancholy of separation.
I started the engine and drove off. On either side of the road, the end-of-season grass had already begun to yellow; autumn was not far away now. I wondered what was going through her small, busy mind. Did she think of me the way I thought of her? Did she feel this pang of longing the way I did now?
The small wooden house by the pine grove silently welcomed me home. I opened the door, letting the pale morning light spill into a room brimming with memories. Her fragrance still lingered faintly in the corners.
Stepping into the bedroom, everything was just as it had been that morning. I collapsed onto the bed, pulling up the blanket she had used the night before, as if trying to catch the last warmth she’d left behind. I reached for the nightstand drawer, pulling out the two letters she had written me. Two letters yet they felt like one — the same gentle lines, the same familiar handwriting, the same words I had read and reread a hundred times over. And yet I asked myself again: would fate be kind enough for us to meet once more? Half dreaming, half awake, I drifted into sleep without knowing exactly when.
When I woke, the sluggish light spilling through the half-open window told me it was already late afternoon. I wandered into the living room and poured myself a glass of the same wine she had tasted the night before. Her laughter echoed faintly when I remembered her giggling at my silly jokes. I lifted the glass to my lips, tilting my head back to drink it all in one go. The warmth of the wine burned down my throat, thawing parts of my memory that were beginning to fossilize inside me.
A sudden urge struck me to write a poem. I moved to the familiar wooden desk, set the glass aside, switched on the desk lamp, took out my pen and paper, and sat down to begin. “If fate allows, we shall meet again.” I had once laughed while reading that line, once held it tight to my chest with trembling hands, once memorized it like a silent prayer for lonely nights. But now, it felt like a dull knife slowly carving away what little hope remained.
I lit another cigarette; the smoke mingled with the old wood, the pine scent drifting through the window, and the faint trace of her hair’s fragrance that refused to vanish. I stubbed out the cigarette, took up my pen — and from deep within, words began to tremble their way out.
“Seeing you off, I hear sorrow rush back in haste…”
One line slipped out, like a sigh I had been suppressing all the way home. After that, each word flowed freely, crisp yet saturated with smoke and regret:
“One word of love, yet spoken endlessly, still feels so shy…”
I glanced out the window. The late summer dusk dyed the western sky a deep gold; the pine shoots quivered gently in the breeze. Clouds overhead drifted like wandering birds, floating off toward some distant blue. Everything conspired to deepen the sadness pressing against my ribs. I dipped my pen again and continued:
“In the blue sky, white clouds too seem to linger
Drifting lazily above the autumn garden of falling leaves…”
“We had just met, and now already two paths apart,
And this afternoon again drags us worlds away.
The heartbeat of love still echoes inside my chest,
Yet your shadow has vanished into the distance of a thousand miles…”
I remembered her gentle gaze, her shy smile, her arms wrapped around me at the airport gate — I lifted my glass, drank away my longing, then bent down and wrote on:
“Seeing you off, I feel veins of grief swell heavy
I wish to burst open along with the sun’s tearful ray
On the road home, even flowers and leaves seem lost
They stand bewildered in the pale, withering hue of late autumn.”
“All know this human life is fleeting and fragile
How could our love ever know where it shall rest
Who does not wish for a love deep-rooted and enduring
Though separated by two distant skies of longing?”
“Seeing you off, suddenly my heart aches and wonders
Could this be the last time, my love, tell me so
What shall we do with all these memories and forgetting
When trees stand bare by the edge of mist and wind?”
“I know we shall keep to two lonely skies apart
Each with a single pillow and blanket, dreaming of each other
Still, I hope we shall yet have another chance
As winter ends, spring will return once more to this earth.”
Each line was a fresh scratch across old scars. I remembered the moment she squeezed my hand on the cold airport step, her eyes not yet empty of sadness before turning away too soon. I remembered her breath warming my neck the night before, her slender shoulder trembling lightly in restless sleep. I dreaded that someday I would forget these things, just as I had forgotten so many fleeting dreams when youth slipped away in a hurry.
The sheet of paper before me was now full. I drained the last of my wine and felt the storm inside me calm, if only a little. I knew I would wait again, hope again, soothe myself once more with that line — “If fate allows…” — on nights when the wind whispers through the trees and grass above my roof. And I knew that even if she never returned, I would still have enough courage to write on, keeping her alive within me, blooming again and again through words that refuse to die.
I laid down my pen, leaned back in my chair, eyes half-closed. The final curl of cigarette smoke hovered in the room, circling like her shadow, like the echo of her laughter fading down the hallway. I read the poem again to myself, slowly, as if reciting a prayer:
“Seeing you off, sorrow veins pulse heavy,
I want to burst along with the sun’s tearful ray…”
Outside the window, night had begun to softly drape itself over the pine woods. The first beads of dew clung to the glass pane. In this room now, there was only me — and the poem, fragile proof of a love that had hurried past, leaving me here to cradle my longing in one more farewell./-
« 2. Truyện ngắn “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng” | TRANG NHÀ | YÊN SƠN, người làm thơ giữa gió mây ngàn » |