2. Truyện ngắn “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng”

ngày 25.06.25

CHƯƠNG HAI — BỖNG NHIÊN TƯƠNG NGỘ

Sau đêm trăng huyền hoặc nơi cánh đồng hoa vàng, tôi trở lại với cuộc sống thường nhật như một kẻ đi lạc trong chính đời mình. Công việc vác ngà voi, viết lách, những chuyến đi đây đó, những buổi hội họp… tất cả đều lãng đãng như những áng mây chiều bay trên bầu trời cao qua khu rừng thông bạt ngàn, cùng với tiếng gió rạt rào như ru hồn tôi chìm sâu vào những cơn mộng mị.

Thỉnh thoảng, trong những giấc ngủ ngắn chập chờn, tôi lại thấy mình đứng nơi sân ga ấy, tàu vẫn lăn bánh, hoa vẫn vàng mênh mông, nhưng hình ảnh nàng đã tan vào gió. Tôi thường choàng tỉnh bất chợt trong giấc ngủ không yên bình hằng đêm, lòng bồi hồi luyến tiếc.

Ngày qua ngày, tôi vẫn giữ lá thư nàng để lại. Màu mực vẫn thơm hương giấy mới, nét chữ nghiêng mềm như chính giọng nói nàng. “Nếu còn duyên, ta sẽ lại gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ luôn còn đó.”

Câu viết ấy như một sợi chỉ mỏng manh giữ tôi không đứt lìa khỏi ký ức diệu vợi kia. Tôi cất thư trong ngăn bàn ngủ, nơi chỉ mình tôi biết. Bất cứ khi nào mỏi mệt, tôi lại mở ra nhìn để tiếp tục mộng mơ, để bồi hồi tiếc nhớ…

Rồi một buổi chiều gần cuối hạ, khi tôi đang ngồi một mình trong căn gác vắng nơi rừng thông, bên khung cửa sổ nhìn ra sân cỏ còn lấp lánh nước sau cơn mưa giông, chuông cửa reo lên, ông bưu điện trao cho tôi một thư bảo đảm. Bên trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ, “Em sẽ ghé thăm anh khi thu chớm sang, trong dịp đi công tác nước ngoài.”

Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi đọc đi đọc lại nét chữ thân quen, lòng vô cùng phấn kích. “Chớm thu sang” cũng không còn bao lâu nữa… Tôi vội vã hồi âm, “Em ơi chín đợi mười trông, tưởng như chiếc lá giữa dòng đời trôi. Còn gì vui hơn em ơi! Chúng mình sánh bước chung đôi… rộn ràng.”

Cả buổi tối hôm ấy, tôi không còn nghĩ được gì khác. Trước khi ngủ, bàn tay tôi run run mở ngăn kéo bàn ngủ lấy thư cũ ra đọc, “Nếu còn duyên, ta sẽ lại gặp ta…” Tôi ấp hai lá thư trên ngục, nằm bâng khuâng suy nghĩ về đêm trăng vàng, cánh đồng hoa, sườn đồi, căn nhà nhỏ giữa cánh đồng bên cạnh dòng suối nhỏ… và tai như vẳng nghe tiếng suối reo róc rách đưa tôi chìm vào giấc ngủ bềnh bồng.

Tháng Tám, lá bắt đầu rớt vàng sớm hơn mọi năm, như thể mùa thu được báo trước. Tôi bỏ qua những bận bịu không đáng, bớt đi những cuộc hội họp, chỉ để dặn lòng sẵn sàng đón nàng. Tôi như kẻ đang chờ đợi một sự mầu nhiệm rớt xuống bất cứ lúc nào mà chẳng thể chia sẻ với ai.

Cuối cùng rồi nàng cũng đến như cơn mưa giông bất chợt mùa hè. Tôi ra sân ga đón nàng. Nàng bước ra bến đợi, vai khoác áo khoác dài, khăn quàng vắt hờ trên bờ vai mảnh mai. Nhìn thấy tôi, nàng nở nụ cười cũ… nụ cười khiến tôi quên hết mọi thứ chung quanh. Ôi những nụ hôn nồng nàn, đắm đuối. Vòng tay ôm cả hai thật chặt như ôm giữ một thứ quý giá nhất trên đời. Hơi ấm của nàng tan vào da thịt tôi, thật như đêm trăng xưa, thật như mùi tóc, mùi da thịt mà tôi chưa từng quên… cho tới khi có tiếng còi xe đứng đợi phía sau.

Tôi tính đưa nàng về góc rừng thông nơi tôi ở, nhưng chợt đổi ý, đưa nàng đến thẳng quán rượu bờ sông, nơi đêm đêm có tàu thuyền cập bến, từng đôi từng cặp dìu nhau trên khoảng đường gỗ dẫn vào bờ, hoặc ngả nghiêng dìu nhau trở lại những con tàu đứng đợi giữa đêm khuya. Đó là một buổi chiều xám lạnh, sương giăng lãng đãng bên sông.

Chúng tôi cùng nhau đi bộ dọc bờ sông, dìu nhau trên chiếc cầu gỗ xinh xắn, đứng ngắm dòng sông lặng lờ như đang đi vào giấc ngủ. Hơi sương mang chút lành lạnh, nàng đi sát vào tôi, bàn tay nắm lấy bàn tay, đi từng bước nhỏ, không ai nói với ai một lời.

Được một lúc thì chúng tôi bước vào một quán rượu. Buổi chiều êm đến lạ. Sương giăng giăng cho khung cảnh mờ ảo thêm. Tiếng nhạc lả lơi của quán rượu, những chiếc đầu cúi sát vào nhau thì thầm thì thầm… Nàng cũng ngồi sát vào tôi, bàn tay luồn dưới lớp áo khoác, khẽ đặt lên ngực tôi.

“Tim anh vẫn đập mạnh như đêm ấy.”

“Vì chưa bao giờ anh ngừng nhớ em.”

Nàng không trả lời, chỉ tựa đầu lên vai tôi, mắt lim dim, như chốn cũ, như nụ hôn cũ, như một cõi mộng tôi từng đi lạc.

Khi quán rượu lên đèn, tôi dìu nàng ra khỏi không gian ấm áp ấy đi về chỗ đậu xe. Bên ngoài, sương đêm rơi trắng bờ vai nàng. Tôi khẽ hỏi nàng có lạnh không; nàng trả lời không lạnh nhưng muốn tôi ôm nàng trong vòng tay hướng về bến đậu.

Tôi đưa nàng về căn nhà nhỏ bên dòng suối cạn ở một góc rừng thông. Tôi đặt vali nàng cạnh giường, tháo khăn quàng cổ, tháo cả nỗi buồn cũ ra khỏi bờ vai nàng.

Đêm ấy, chúng tôi lại yêu nhau như chưa hề có chia ly. Tiếng thở, tiếng rên, tiếng gọi tên nhau hòa cùng tiếng lá cọ vào khung cửa sổ, tiếng gió xuyên qua khe cửa. Tôi nằm sát bên cạnh nàng, tay trong tay, nhắm mắt… Chốc chốc tôi lại hé mắt nhìn nàng, nàng cũng nhắm mắt nhưng không ai đi vào giấc ngủ. Dường như chúng tôi cùng sợ cái hiện thực sẽ biến mất khi tỉnh giấc, sợ hơi ấm này chỉ là ảo ảnh phù du.

Nàng vòng tay ôm tôi, thì thầm:

“Em không muốn đi đâu nữa, đêm nay…”

Tôi yên tâm chợp mắt sau những cuồng loạn ái tình.

Nhưng… thời gian không chiều lòng người.

Bình minh rón rén trở mình. Những tia sáng đầu ngày soi rọi xuyên qua rừng thông, tiếng chim kêu ríu rít sau vườn. Tôi mở mắt, thấy nàng đã ngồi bên mép giường, mặc lại chiếc váy trắng mỏng, đôi mắt xa xăm như đang nhìn xuyên qua lớp kính đọng hơi sương.

“Em lại đi sao?”

Nàng gật nhẹ, không quay lại. Tôi ngồi dậy, ôm nàng từ phía sau, siết chặt đến nỗi tưởng mình có thể giam nàng ở đây, trong buổi sáng lạnh này, mãi mãi.

Nhưng hơi ấm nàng dần trượt khỏi tay tôi như nước chảy qua ghềnh đá.

“Em phải đi. Đừng hỏi vì sao. Đừng giữ em.”

“Nhưng lần này… em hứa quay lại chứ?”

Nàng không trả lời. Chỉ khẽ chạm môi lên môi tôi, rồi cúi mặt, bước ra khỏi căn phòng, nhẹ như bóng chim sắp khuất bóng trời xa. Dù biết cái gì đến sẽ đến, nhưng tôi vẫn thảng thốt đứng lặng một lúc rồi theo nàng ra xe, đưa nàng trở lại sân ga.

Con đường tới sân ga hôm nay như ngắn hơn thường lệ. Tôi cố chậm lại cho thời gian chậm lại, nhưng chớp mắt đã đến nơi. Tôi bước theo nàng ra khỏi xe. Trìu mến ôm hôn nhau thêm một lúc rồi nàng vuột khỏi vòng ôm, lẳng lặng xách hành lý bước đi, không thêm một lời giã từ, cũng không một ánh nhìn ngoái lại, mặc cho tôi cố vẫy tay bịn rịn giã từ.

Khi trở về phòng, tôi lại tìm thấy một mảnh giấy nàng để dưới gối, “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta. Cánh đồng hoa vàng vẫn luôn còn đó.” Giống hệt câu chữ năm nào. Giống hệt giấc mơ cũ. Chỉ có tôi là khác, mỗi ngày qua là già thêm một chút, mỏi thêm một kiếp đợi chờ với hy vọng còn gặp lại nhau.

Khi mùa đông gõ cửa, tôi vẫn giữ ấm cho mình bằng niềm tin mong manh ấy. Tôi bắt đầu viết lại tất cả về cánh đồng hoa vàng, về ánh trăng tan, về nụ hôn bên dòng suối, bên bờ sông, trong quán rượu, căn nhà nhỏ của hai nửa địa cầu; về hương thơm mùi tóc, hơi thở trong đêm qua hai lần gặp gỡ.

Và tôi tin, chỉ cần còn một người giữ mộng, thì mộng sẽ không bao giờ tàn.

Và nếu còn duyên, em ơi… ta lại sẽ gặp ta.


MỜI ĐỌC TIẾP CHƯƠNG BA


CHAPTER TWO — AN UNEXPECTED REUNION

After that enchanting moonlit night in the golden flower field, I drifted back to my everyday life like a wanderer lost in his own existence. Work weighed heavily on my shoulders, writing, traveling here and there, endless meetings… all of it felt as fleeting as afternoon clouds drifting high above the vast pine forest, mingling with the whispering winds that lulled my soul deeper into its daydreams.

Sometimes, in restless short naps, I would find myself standing again at that same train station — the train still rumbling on, the flowers still stretching endless and golden, but her image had dissolved into the wind. I would often wake up abruptly in the dead of night, my heart aching with a wistful longing.

Day after day, I kept the letter she had left behind. The ink still carried the faint scent of fresh paper, the slanted strokes as gentle as her voice. “If fate allows, we shall meet again. Just remember, the golden flower field will always be there.”

Those words were like a fragile thread keeping me tethered to that distant, miraculous memory. I hid the letter in my nightstand drawer, known only to me. Whenever exhaustion weighed me down, I would open it, read it again, and allow myself to dream, to feel the ache of longing all over again…

Then, one late summer afternoon, while I sat alone in my quiet attic in the pine forest, staring out the window at the grass yard still glistening after a sudden thunderstorm, the doorbell rang. The postman handed me a registered letter. Inside were just a few words, “I will visit you when early autumn comes, during my overseas business trip.”

My heart raced wildly. I read her familiar handwriting over and over, my soul brimming with excitement. “Early autumn” would come soon enough… I hurried to reply: “My love, I have waited so long, drifting like a lone leaf down life’s river. What could be more joyful, my love! We shall walk side by side again… full of bliss.”

That entire evening, I could think of nothing else. Before I fell asleep, my trembling hands opened my nightstand and took out her old letter, “If fate allows, we shall meet again…” I pressed the two letters to my chest, lying awake, lost in thoughts of that golden moonlit night, the flower field, the hillside, the little house by the murmuring stream… and my ears seemed to catch the gentle gurgling of the water, lulling me into a drifting sleep.

By August, the leaves began to turn yellow and fall earlier than usual, as if autumn were sending an early sign. I brushed aside trivial tasks, skipped needless meetings, telling myself to be ready to welcome her. I felt like a man waiting for a miracle to fall into his hands at any moment, unable to confide this secret hope to anyone.

At last, she came — like a sudden summer storm. I went to the station to meet her. She stepped out of the glass door, a long coat draped over her shoulders, a scarf loosely resting on her delicate frame. When she saw me, she gave me that old familiar smile — the smile that made me forget everything else. Oh, those fervent, consuming kisses! Our embrace tightened as if we were holding the most precious thing in the world. Her warmth melted into my skin, as real as that moonlit night, as real as the scent of her hair and skin that I had never forgotten… until the honk of the waiting car behind us pulled us back to reality.

I had thought to take her back to my cabin hidden in the pine forest, but on a sudden impulse, I brought her straight to the riverside wine bar — where boats dock every night and couples sway hand in hand along the wooden pier, or stagger back to their boats waiting silently under the night sky. It was a grey, chilly afternoon, mist drifting lazily along the river.

We walked together along the riverside, leaning into each other on the quaint wooden bridge, watching the sleepy river flow by. The mist carried a hint of chill. She pressed close to me, her hand nestled in mine, step by step, neither of us speaking a word.

After a while, we walked into a wine bar. The evening was strangely serene. The mist wrapped the scenery in a dreamlike haze. The soft, playful music in the bar, the whispers of couples leaning into each other… She pressed close to me, her hand slipping under my coat, resting gently on my chest.

“Your heart still beats so strongly, just like that night,” she murmured.

“Because I never stopped thinking of you,” I answered.

She didn’t reply. She just rested her head on my shoulder, eyes half-closed — like the old place, the old kiss, like a dream where I once lost myself.

When the wine bar lit up for the night, I guided her out of that warm haven and back toward the car. Outside, the night mist drift white upon her shoulders. I asked softly if she was cold; she shook her head but pressed closer, wanting my arms wrapped around her as we headed back to the parked car.

I brought her to my small house by the dry stream at the edge of the pine forest. I set her suitcase down by the bed, unwrapped her scarf, lifted away the old sorrow from her slender shoulders.

That night, we made loved to each other again as if there had never been a parting. Our breaths, our moans, our cries of each other’s name blended with the rustling leaves brushing the windowpane, with the wind seeping through the gaps in the door. I lay beside her, hand in hand, eyes closed… Now and then, I peeked at her; she too kept her eyes closed, but neither of us slept. It was as if we both feared that reality would vanish at dawn, that this warmth was only a fleeting illusion.

She wrapped her arms around me, whispering:

“I don’t want to go anywhere tonight…”

I drifted off, at peace, after our storm of passion.

But… time is never merciful.

Dawn tiptoed in. The first light of day broke through the pine trees, birds chirped in the the outside garden. I opened my eyes and found her sitting at the edge of the bed, already dressed in her thin white dress, her eyes far away as if staring through the misted glass.

“Are you leaving again?” I asked.

She nodded slightly without turning back. I sat up, wrapped my arms around her from behind, holding her so tight I thought I could keep her here, forever, in this cold morning light.

But her warmth slowly slipped through my arms like water flowing over stones.

“I must go. Don’t ask why. Don’t hold me back.”

“But this time… promise you’ll come back again?”

She didn’t answer. She just brushed her lips against mine, then lowered her eyes, stepped out of the room, silently as a bird about to vanish into the faraway sky. Though I knew this moment would come, I still stood frozen for a while before following her to the car and driving her back to the station.

The road to the station seemed shorter than ever that day. I tried to slow down, to drag time itself, but in a blink, we were there. I stepped out of the car after her. We embraced and kissed once more, tenderly, then she slipped from my arms, quietly lifted her suitcase, and walked away without another word of farewell, without a backward glance, leaving me waving after her fading figure.

When I returned to my room, I found a slip of paper she had left beneath my pillow, “If fate allows, we shall meet again. The golden flower field will always be there.” The exact same words from long ago. The exact same dream. Only I have changed — each day I grow a little older, a little wearier with a lifetime’s worth of waiting, hoping to meet again.

When winter knocks at my door, I keep myself warm with that fragile hope. I begin to write it all down — about the golden flower field, the melting moonlight, the kiss by the stream, by the riverside, in the wine bar, the two little houses that bridges two halves of the world; about the scent of her hair, the breath of our nights through those two fleeting reunions.

And I believe, as long as one heart keeps the dream alive, the dream shall never die.

And if fate allows, my love… we shall meet again.


« TRANG NHÀ »