Cuộn mình với gối cùng chăn / Lơ mơ tơ tưởng, lan man nhớ người / (Khuôn trăng mắt khép môi cười / Suối đan mặt gối, tóc luời vắt ngang
Sáng Tác Mới
Đông chưa về hương xuân phơi phới / Được tin nàng sẽ tới thăm tôi / Mừng vui tràn ngập người ơi / Sáng nay hoa cũng hé cười đầy sân
Giáng Sinh đến rồi đi chỉ để lại vết hằn năm tháng Cầm trên tay ly cà phê buổi sáng Nhìn khu vườn cây cỏ đứng trong mưa Đông đã về nên cành lá lưa thưa Vài chiếc cuối mùa phất phơ trong gió.
Em nói với tôi Em sinh ra giữa mùa đông Nên yêu lắm những khu rừng tĩnh lặng Nên yêu lắm những cành cây đong đưa đầy tuyết trắng Trong ánh dương như lụa vàng phủ trên sân cỏ vườn sau Ôi! Một vẻ đẹp mỹ miều, thuần khiết, thanh tao.
sáng nay gom lá thu nhặt từng chiếc đậu trên vòm hoa cúc trong một thoáng lòng chan hoà hạnh phúc mắt dõi nhìn đàn bướm lượn vờn quanh
Ca sĩ: Hoàng Phương Thảo Tôi đưa em về ngày đông lạnh giá Nắm bàn tay chuyền hơi ấm giã từ Nắng chiều nghiêng, đường phố vắng u hoài Tiễn người đi lời chia ly ngại nói
Em hỏi tôi, sao không về thăm xứ sở / Em biết rồi sao còn hỏi, em ơi / Đất nước hôm nay tan nát, tơi bời / Cũng bởi lũ cộng nô toàn phường vô lại
Tháng 12 đã là tháng cuối năm Là năm mới đang thập thò trước ngõ Dẫu em và tôi vẫn còn đó Nhưng hương vị mùa xuân phai nhạt lâu rồi.
Lần gặp nhau năm đó / Có ai ngờ thấy nhau lần cuối. / Nụ cười em vẫn tươi, / Môi mắt em vẫn thật nồng nàn, / Tình bỗng dưng chia xa, lửa hương nồng như gió bay cao. / Trời nổi cơn bão giông, cho chúng mình đôi ngả phân ly
Xin trả cho tôi màu nắng lụa vàng / Xin trả cho tôi đường lá me bay / Xin trả cho tôi Saigòn ngày cũ / Xin trả cho tôi! Xin trả cho tôi