Lần gặp nhau năm đó / Có ai ngờ thấy nhau lần cuối. / Nụ cười em vẫn tươi, / Môi mắt em vẫn thật nồng nàn, / Tình bỗng dưng chia xa, lửa hương nồng như gió bay cao. / Trời nổi cơn bão giông, cho chúng mình đôi ngả phân ly
Sáng Tác Mới
Xin trả cho tôi màu nắng lụa vàng / Xin trả cho tôi đường lá me bay / Xin trả cho tôi Saigòn ngày cũ / Xin trả cho tôi! Xin trả cho tôi
Mùa trăng trở lại sáng ngời / Khuôn trăng đầy đặn cuối trời gọi tên / Trăng về anh lại nhớ em / Nhớ như men rượu làm mềm châu thân
Bài thơ người gửi cho tôi Đọc xong dõi mắt cuối trời thẳm xa * * * Tôi biết người chờ đợi Mong được gặp lại nhau Người ơi gặp lại thêm đau Bởi không thể nối hai đầu nghiệt oan
Cùng em dạo bước chiều thu Nhìn em vung lá bên khu rừng chiều
Em lớn lên sau một chín bảy lăm Trong khi tôi đã dạn dày sương gió Quê hương của chúng ta dẫu vẫn còn đó Nhưng đang bị xéo giày bởi một lũ u mê
Khi không nhận được email Có người muốn biết rằng tôi nghĩ gì Rằng giữa tri kỷ, người yêu Nếu được chọn một, chọn theo hướng nào
Cánh nhạn bay ngang trời Bóng chìm đáy nước lạnh Nhạn không chủ ý in bóng Nước không chủ tâm ghi hình Cũng như em và anh Đến đi đều tự nhiên không ước định
Hãy như cơn gió vô tình Thoáng qua rèm vắng, chuông ngân bên thềm Hãy như một buổi chiều êm Ru ta vào mộng cùng đêm giao mùa
Đừng tưởng em có thể làm tôi quạu Không dám đâu… chỉ là một người dưng Dẫu có thân quen cũng chưa biết chừng Bởi hơi sức đâu mà hờn với giận