Mẹ đi cùng giọt sương tan Dẫu vô thường cũng ngỡ ngàng vô biên Mẹ về nơi cõi tịnh nhiên Bỏ lũ con cháu ưu phiền ngập tâm
Sáng Tác Mới

Sài Gòn còn mãi trong tôi 50 năm dẫu xa rời cố hương Ngập lòng những vấn cùng vương Có bao giờ thôi nhớ thương Sài Gòn
Không còn nhớ tôi quen biết Cao Đồng Khánh từ lúc nào, ở đâu, cách nào. Tôi cũng biết chàng về Houston từ California nhưng không nhớ lúc nào. Tôi lại biết chàng ở tạm cái trailer home trong khuôn viên nhà ông Đạo Tôn trên đường Findlay, chỗ vòng đai 610 phía Nam thành phố mà cũng không nhớ chàng dọn đến từ lúc nào rồi di chuyển qua nhà ở Vùng Southwest lúc nào.
Em đi theo bước chân mùa cũ Lá biếc thôi xanh cuối tháng năm Vườn vắng hoa tươi, bầy chim đỏ Cũng ra đi lặng lẽ âm thầm
Chào buổi sáng cả nhà, Nhân đọc một bài viết ưng ý… (kèm theo ở cuối bài) Buổi sáng thức dậy, mở máy ra thấy thư của Vương Thanh… Đọc lướt qua một lượt… thấy dường như cần đọc kỹ, nhất là bài thơ. Tôi rời khỏi máy đi pha cho mình tách cà phê. […]
Đêm nghe tiếng khóc ma Hời Hận vong quốc vẫn một đời cưu mang Tháng Tư lại đến buồn man mác Nửa thế kỷ rồi ai biết không Tháng Tư đó nước nhà tan tác Chim tan đàn lạc giữa bão giông
Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày mỗi nhớ / Nhưng càng ngày thì nỗi nhớ nhiều hơn / Từ sáng tinh sương cho tới hoàng hôn / Nhớ nhớ nhớ hàng trăm, ngàn chữ nhớ
Mùa Xuân về mở hội / Hoa sặc sỡ sắc màu / Trời xanh thẳm trên cao / Cỏ cây cùng vui hát
50 Năm xa lìa Tổ Quốc 50 Năm thương nhớ Việt Nam