Đêm nghe tiếng khóc ma Hời Hận vong quốc vẫn một đời cưu mang Tháng Tư lại đến buồn man mác Nửa thế kỷ rồi ai biết không Tháng Tư đó nước nhà tan tác Chim tan đàn lạc giữa bão giông
Sáng Tác Mới

Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày mỗi nhớ / Nhưng càng ngày thì nỗi nhớ nhiều hơn / Từ sáng tinh sương cho tới hoàng hôn / Nhớ nhớ nhớ hàng trăm, ngàn chữ nhớ
Mùa Xuân về mở hội / Hoa sặc sỡ sắc màu / Trời xanh thẳm trên cao / Cỏ cây cùng vui hát
50 Năm xa lìa Tổ Quốc 50 Năm thương nhớ Việt Nam
tự nhiên trong bụng buồn buồn / làm như đang cuối sông Tương đợi người / nhớ ơi cái miệng hay cười / nhớ vành môi mọng thốt lời yêu đương
Buổi sáng trời êm ngồi bó gối / Chợt nhớ người ở tận chân mây / Bỗng ước làm cánh chim bạt gió / Mơ người về bất chợt hôm nay
Đêm khó ngủ, ra sân sau đốt thuốc Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao khuya Mới cầm tay giờ muôn dặm cách chia Như sao xẹt ở cuối trời xa khuất
Chiều mùa Đông ra sau nhà đốt lá Bếp lửa mùa Đông rực sáng một góc trời Bâng khuâng lặng nhìn từng giọt chiều rơi Hồn lãng đãng, vật vờ cùng mây khói
Đường về nhà tôi / Con đường North Park / Đã mùa xuân nên lộc mầm xanh ngát / Từng khóm hoa vàng khoe sắc nơi nơi
Thuở không có quân nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời dung ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!