BAO NĂM TRÔI NỔI QUÊ NGƯỜI
ngày 29.01.18
Kìa gấm vóc, nọ giang sơn
Như trong ảo ảnh chập chờn trên mây
Gió chiều làm tỉnh cơn say
Bỗng quên cung bậc những ngày dọc ngang
Bỗng quên lửng thuở ngang tàng
Phôi phai xuân sắc, ngỡ ngàng hương yêu
Quên rồi sao lại buồn thiu
Nửa đời luân lạc, bóng chiều xác xơ
Cuối đời ngẩn ngẩn ngơ ngơ
Quê hương gấm vóc khuất mờ trùng dương
Đây còn một chút tình thương
Và đây mái tóc điểm sương bạt ngàn
Gửi em yêu dấu, Sài-gòn
Chôn vào lòng đất để còn trăm năm
Ta chừ lặng lẽ âm thầm
Cố đi hết quãng đường trần nổi trôi
Cali 4/92
(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)
« Mưa Bụi Tàn Thu | TRANG NHÀ | Tại Sao… LÁ KHÔNG RỤNG VỀ CỘI » |