Cùng Với Trăng Khuya

ngày 9.07.24


Rừng thông ngập ánh trăng vàng
Đâu đây dìu dặt tiếng đàn nỉ non
Duyên không còn, nợ không còn
Tiếc cho một tấm lòng son đợi chờ

Nhìn trăng tấc dạ ngẩn ngơ
Một mình lặng lẽ hồn thơ gọi mời
Một trời tâm sự đầy vơi
Đêm qua ngõ vắng tiếng cười buồn tênh

Trăng soi rọi cõi mông mênh
Trăng cũng soi rọi miếu đền trong tôi
Cuộc dâu bể đã quen rồi
Cớ sao lòng mãi bồi hồi xót xa

Đêm vơi trăng nhạt sương pha
Nỗi cô đơn muốn vỡ oà trong tim
Ngồi bó gối cùng bóng đêm
Phong linh rời rạc bên thềm trăng khuya./-


« TRANG NHÀ »