Nội Chiến

ngày 11.12.09


soi gương, cười nụ
thấy tóc lắm muối, ít tiêu
da mặt nhăn nheo như cụ
ta bàng hoàng, méo xệch
môi trề, miệng lệch
buông chiếc lượt chải đầu
ngồi nuối tiếc tuổi xuân xanh
thôi thế cũng đành
thời xưa cũ đã bạc theo màu tóc
trời đã cho ta
cái khoảng trống giữa cười và khóc
để yêu đương, để hạnh phúc
để làm đủ thứ chuyện trên đời
giờ đây cũng chưa hẳn đã hết thời
thiếu gì kẻ mới bắt đầu làm nên sự nghiệp

soi gương tiếp
nghĩ trong đầu “nếu nhỡ” ngày mai
ta trở chứng đi salon làm đẹp
lạng bớt mỡ trên đôi mắt sụp
căng da mặt ra
sửa mũi dọc dừa
mỗi ngày sẽ bỏ tật ngủ trưa
vào health club để thể thao, vận động
khi ta nói sẽ không trầm giọng
ta sẽ cười nhiều khi môi xẻ trái tim
mắt sẽ nhờ laser điều chỉnh
tóc sẽ nhuộm đen
và cắp sách đến trường
trở lại làm sinh viên đi học

nghĩ tới đó ta bỗng nhiên muốn khóc
nếu thế thì ta chẳng phải là ta
đời người đi qua hết trẻ đến già
ai cũng biết “hữu sanh hữu diệt”
trẻ với già đâu còn cần thiết
nếu mỗi chúng ta sống cho đúng nghĩa con người
từ lọt lòng mẹ ta đã khóc
giờ đến lúc nên cười
hay “cái khoảng giữa” vẫn còn đang tiếp nối
cứ sống tịch nhiên
kiếp người trôi nổi
và luôn nhớ rằng ta còn cả quê hương
thì cứ thản nhiên cắp sách đến trường
trường học chữ hay trường đời cũng thế

ôi cuộc đời dâu bể
lắm thăng trầm rồi cũng ngả nón về không
mắc chi cứ phải bận lòng ?

(Trích trong tập thơ: Một Đời Tưởng Tiếc
Xuất bản 2002)


« TRANG NHÀ »