Thao Thức

ngày 24.10.11


Tôi có ba đứa con đều chào đời ở Mỹ quốc,
mang ba cái tên đầy hoài vọng, quyết tâm.
Giữa chốn thị phi tôi vẫn kiên nhẫn, âm thầm
đem nhiệt huyết và tấm lòng thành những mong phục vụ.
Trong thao thức tôi biết rằng vẫn chưa tròn, chưa đủ
nên mãi tự hỏi lòng
biết có làm được gì cho thế hệ mai sau ?
Hay cho đến cuối đời cũng chỉ có niềm đau
Của kẻ thua cuộc phải sống xa lìa quê hương gấm vóc.

Hai mươi năm rồi với bao mối âu lo trằn trọc
Một thời chiến đấu ngang trời
Để chỉ còn là những kỷ niệm như mơ
Để chỉ còn nặn óc viết thành thơ
Và những hoài bão dở dang
hay những xót xa thân phận?!

Hơn hai mươi năm sống trên xứ sở người
tôi vẫn không thể nào ghi nhận
đất nước này thay thế được quê hương.
Có lẽ tôi không tìm được
Mái nhà tranh, khóm trúc, ngôi trường
Cầu tre nhỏ dẫn vào thôn xóm nhỏ.
Không tìm được con đường mòn ngày thơ tôi thường đi bộ
theo mẹ đến trường mỗi sáng mù sương.
Cũng không tìm được những mái tranh nghèo,
Những vườn khế ngọt thân thương;
và những ruộng cải ngập bướm vàng phấp phới.
Không ngửi được hương thơm mùa lúa mới.
Không nghe tiếng hát câu hò giã gạo dưới trăng.
Ngần ấy thứ vẫn làm tôi thao thức, băn khoăn
Nên trên xứ lạ hai mươi năm vẫn xót xa, hoài vọng.

031996

(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »