Sáng nay lòng chạnh nhớ người / Niềm vui chợt tắt, nụ cười buông lơi
Mục lục của January, 2017

Tôi có dịp đọc một truyện ngắn với tựa đề MÍA của Hoàng Quân, một nhà văn nữ gốc Huế, lớn lên ở Quảng Ngãi, quê hương của mía. Nhưng Mía của Hoàng Quân chỉ là một liên tưởng khi có người so sánh cổ tay nàng tròn lẵn như đẵn mía. Tuy chỉ có một chữ mía đơn giản nhưng cũng đã khơi gợi dậy trong cô một tình cảm sâu đậm về một nơi chốn mà cô đã trải qua một thời niên thiếu
Tôi lại về thăm em mạn bắc / Con đường xanh giờ đã nhuộm vàng / Gió hây nhẹ, nắng hồng hiu hắt / Ru rừng cây đứng lặng mơ màng
Khuya Chủ Nhật, 25/12/2016, sau khi buổi họp mặt đại gia đình giải tán, ai về nhà nấy. Trên đường về chúng tôi nhận được tin từ đứa cháu trai, trưởng nam của chú Bảy và người vợ trước, báo cho biết tang lễ vợ cháu sẽ được gia đình bên vợ cử hành vào chiều Thứ Hai tại nhà thờ Tin Lành ở Garland, Dallas;
Trước Giáng Sinh hơn một tuần, em gái Út của chúng tôi gọi cho biết đã đưa Mẹ đi bệnh viện khẩn cấp buổi sáng sớm vì bộ phận hô hấp của Mẹ đang gặp khó khăn. Bệnh viện giữ Mẹ lại điều trị. Buổi chiều dạy xong, tôi chạy xuống thăm Mẹ mới biết họ phải cho Mẹ ngủ và đặt đủ loại ống vào cổ họng, trông đáng sợ quá chừng.
Tháng 12 năm nay
Ở rừng thông phải dùng máy lạnh / Sáng sớm hôm nay sương lấm tấm rơi
Bây giờ đã tạnh / Đạp xe đạp một vòng nhễ nhại mồ hôi / Mùa đông loại này chỉ có Houston thôi / Ai hiểu được
Ai muốn về Kingwood