Trộm Viếng Nhà

ngày 7.05.12

Trong lúc tôi đang sửa soạn để dạy lớp 6 giờ chiều thì điện thoại tay reng. Thấy số điện thoại của nhà tôi thoáng trong đầu một chút lo âu. Thường thì nhà tôi không gọi điện thoại trong giờ này trừ phi có chuyện gì quan trọng. Ví dụ như xe hư dọc đường, tai nạn giao thông, phải về trễ vì công việc gấp rút trong sở…


– Anh ơi nhà bị ăn trộm!

Nghe tiếng nói đầy lo âu và sũng nước mắt của nhà tôi làm tôi cũng bồn chồn và bối rối không ít:
– Em chạy qua báo cho ông John nhà bên cạnh biết, gọi cảnh sát và anh sẽ về ngay.

Tôi gọi điện thoại cho học trò lớn gần trường nhất tới dạy thế; nhờ một phụ huynh ngồi nán lại đợi giùm, xong phóng ra xe.

Về đến nơi đã thấy xe cảnh sát đậu trong đường xe rồi. Trên lối vào nhà để xe đầy những cành cây nhỏ, dường như người làm vườn vừa cắt xén liếp cây hàng rào mà chưa dọn kịp! Vào trong, thấy nhà tôi đang trả lời những câu hỏi của cô cảnh sát đang ghi ghi chép chép giữa những ngổn ngang, bừa bộn trong phòng ngủ như một bãi chiến trường sau một cơn bão táp khốc liệt! Nhà tôi chạy lại ôm tôi nói giọng nghẹn ngào:
– Trộm đã lấy tất cả nữ trang của em rồi!

Tôi ôm chặt nàng vào lòng như san sẻ nỗi buồn phiền và đau xót, nghẹn ngào an ủi:
– Vận xui đành chịu chứ biết sao! Người xưa có nói, “Của đi thay người” mà em, miễn chúng ta còn khoẻ mạnh mình còn có thể mua sắm lại được em à!
– Đành là vậy nhưng nhiều vật kỷ niệm của Má để lại, của đời sống vợ chồng mình hơn ba mươi năm qua dù có tiền cũng không thể mua lại được!
– Đành vậy chứ biết sao hơn, kẻ trộm chắc đã xa chạy cao bay rồi!

Nguời cảnh sát phải vất vả nhón từng bước một để đi loanh quanh quan sát chỗ này chỗ kia như cố tìm một dấu vết; cuối cùng nói với chúng tôi là kẻ trộm rất chuyên nghiệp nên không để lại một dấu vết nào khả nghi; hơn nữa, trời đã mưa sau khi kẻ trộm rời khỏi hiện trường.

Trước khi ra về, cô cảnh sát khuyên chúng tôi là nên báo ngay cho bảo hiểm và nên che chắn chỗ cửa sổ bị đập vỡ; khuyên nhà tôi nên làm bảng chi tiết những thứ bị trộm và nộp lên sở cảnh sát càng sớm càng tốt.
Cô cảnh sát vừa ra khỏi nhà thì đã thấy chị tôi xuất hiện. Có lẽ nhà tôi đã thông báo cho chị nên chị tới với khuôn mặt buồn bã, an ủi chúng tôi, nhất là nhà tôi. Thế rồi ba chị em dọn dẹp những hỗn độn trong phòng. Một lúc sau cô con gái cũng được mẹ báo cho biết nên hối hả từ trường về. Tôi loay hoay lo đóng tạm chiếc cửa sổ hư hại xong vào tiếp tay dọn dẹp với mọi người. Thế mà mãi đến hơn 11 giờ khuya chỉ mới tạm xong. Chị tôi ra về và chúng tôi cũng nghỉ tay để dùng buổi ăn tối trong ảm đạm.

Sau một đêm ngủ không đầy giấc, vợ con tôi cũng trở dậy và đi làm như thường lệ; tôi ở nhà một mình tiếp tục dọn được cái gì thì dọn. Sau 8 giờ sáng, tôi gọi hãng bảo hiểm để tường thuật sự việc đã xảy ra. Người đại diện bảo hiểm hỏi tôi hàng mấy chục câu hỏi muốn điên cái đầu, cuối cùng họ mở hồ sơ và cho chúng tôi số dữ kiện cùng những số điện thoại liên lạc để lấy hẹn sửa chữa khung cửa sổ hư hại. Họ cho một cái hẹn vài ngày sau sẽ đến nơi điều tra. Tôi la trời thì họ bảo tôi hãy cứ đóng tạm việc che chắn. Tôi gọi vào sở cho nhà tôi biết để viết xuống bảng chi tiết ngay cho sở cảnh sát để có hồ sơ nộp cho bảo hiểm

Sau khi dứt điện thoại với bảo hiểm, tôi gọi những số điện thoại họ cho nhưng ai cũng hẹn vài ba hôm mới có thể đến được! Cuối cùng tôi gọi ông em làm xây dựng của tôi để lo việc sửa chữa.

Hai hôm sau, đại diện hãng bảo hiểm tới nhà làm bản tường trình, xong họ viết một cái chi phiếu tại chỗ đền bù chỗ cửa sổ hư hại. Cầm tấm chi phiếu mấy trăm đồng trong tay mà lòng cay đắng nhưng cũng tự an ủi “có còn hơn không!”

Để làm một bảng chi tiết về những đồ đạt đã mất không phải là một chuyện dễ làm. Nhà tôi ngoài những giờ giấc làm việc ở văn phòng, nàng đã tốn hơn hai ngày đêm để lục lọi, tìm kiếm những hóa đơn mà tụi trộm đã tung hê rải rác chung quanh phòng lẫn lộn với bao nhiêu thứ khác; chưa kể những món kỷ vật không có giấy tờ! Nhà tôi đã gọi văn phòng bảo hiểm để xin thêm thời gian. Trước khi gần hoàn tất công việc ghi chép, nhà tôi được văn phòng bảo hiểm gọi vào nơi làm việc cho biết là theo hợp đồng bảo hiểm của chúng tôi đang có không có khoản đền bồi cho nữ trang và vàng bạc! Họ nói khoản này phải mua bảo hiểm riêng, còn hơp đồng bình thường của căn nhà chỉ đền tối đa là $2,500.00 chưa kể deductible (10% trị giá bảo hiểm nhà). Mà 10% trị giá nhà là kể như chẳng đền bồi gì cả! Là zero, là zip, là mậu lúi, là nada, là ne pas… Cả hai chúng tôi vô cùng thảng thốt vì đâu có ai cho mình biết từ hơn mười mấy năm qua! Nhà tôi nói trong nước mắt, “Thế là kể như tất cả đã đội nón ra đi! Biết vậy mình đã không cần báo cho bảo hiểm biết làm gì để tương lai gần lại bị tăng lên và có tỳ vết trong hồ sơ!” Dù vậy hãng bảo hiểm cũng khuyên chúng tôi nên cứ nộp cho họ bảng chiết tính! Nhà tôi không phải tìm kiếm gì nữa, nộp bảng sơ lược đã viết… Ngó vào bảng liệt kê tôi đã thấy dù cho không có tiền deductible, số tiền $2,500 đền bồi chỉ bằng một phần rất nhỏ so với trị giá đồ đạc bị trộm đã ghi xuống! Tôi lại an ủi nhà tôi cũng chính là tự an ủi mình với cái câu cũ rích, “của đi thay người”

Khi mọi việc đã lắng xuống, nhà cửa đã sắp xếp, sửa sang lại như xưa và không khí trong nhà cũng bớt nặng nề, tôi gọi chị tôi nhờ chị tìm mua giùm một bộ nữ trang tặng nhà tôi để bù đắp phần nào mất mát. Chị tôi vốn là “nhà sưu tầm đồ cổ và nữ trang”, lại rất hợp gu với nhà tôi về những thứ này”.

Vài hôm sau nhà tôi forward cho tôi những thư từ của các chị:

Kingwood, ngày… tháng… năm…

NB thương,
Chị rất thông cảm và chia sẻ sự mất mát khá lớn của em, nhất là những vật kỷ niệm của Má cho em và của vợ chồng sắm sửa trong những dịp wedding anniversaries. Wow hơn 30 năm dành dụm chứ ít sao! Chị biết rất khó để quên những “công việc thường nhật” của em mỗi buổi sáng. – (công việc thường nhật mỗi buổi sáng của nhà tôi là thức dậy sớm tắm gội, trang điểm qua loa và lựa chọn những món nữ trang thích hợp với màu sắc và trang phục cho mỗi ngày đi làm) – Mặc dù chị vẫn biết em rất giàu nghị lực và ít để lộ những lo âu buồn phiền trong lòng nhưng những người thân yêu chung quanh em thì ngược lại kể cả chị. Những xui xẻo xảy ra cho em cũng làm chị không còn thích thú đeo nữ trang nữa; mỗi lần chị lấy ra định mang vào người lại nghĩ đến em nên chị buồn bã bỏ lại vào hộp cất đi.

Thôi em đừng buồn! Chúng mình sẽ từ từ mua sắm lại và như vậy em sẽ có những món đồ mới lạ hơn. Chúng ta còn khoẻ mạnh nhất định chúng ta còn có dịp để bù đắp những mất mát. Hãy nghĩ về những món nữ trang bị trộm mất như của bố thí cho họ sống qua ngày. Hãy nghĩ sự xui xẻo này như là một sự trao đổi bình yên cho con trai lớn của em đang sống trong sự an toàn trên nước Mỹ thay vì phải đi chiến trường Iraq hoặc Afghanistan. Chúng ta cũng rất may mắn là vẫn còn bao nhiêu người thân mạnh khoẻ ở chung quanh; chắc ở thế giới bên kia Ba Má chúng ta vẫn luôn che chở, bảo bọc cho sự bình an của mọi người. Một điều nữa là chị sẽ cho NB một món nữ trang của chị mà NB vẫn thích.
Thương em nhiều,
Chị C

Concord, ngày… tháng… năm…

Hello NB,
Trong khi chờ chị C tìm kiếm những nữ trang mới cho NB, chị sẽ gửi tặng NB chiếc nhẫn NB rất ưa thích khi chị em chúng ta cùng đi mua năm nào. Đó là chiếc “princess cut”. Chị đã định tạo sự bất ngờ cho NB khi trao tận tay trong dịp qua dự đám cưới của cháu mình, nhưng chị nghĩ cho NB biết trong lúc đang xuống tinh thần như một lời an ủi chân tình nhất của chị. Chị sẽ mang qua cho NB trong dịp tháng 10 sắp tới.
Chị D

Walnut Creek, ngày… tháng… năm…
NB ơi,
Chị rất buồn nghe tin nhà hai em bị mất trộm. Mấy hôm nay chị cũng buồn lây và suy nghĩ hoài. Cuối cùng đành tự an ủi “của đi thay người!”

Chị hiểu là vụ mất trộm này không những hao tổn vật chất mà còn nặng nề về tinh thần. Hình dung NB sáng sáng sửa soạn đi làm, đến cái bàn phấn lục lọi những hộp nữ trang… bây giờ đã không còn ở đó nữa, chắc là một sự trống vắng, hối tiếc ghê lắm! Nghĩ đến gương mặt buồn bã và thất vọng của NB, chị ứa nước mắt!

Em biết không, đã nhiều năm rồi chị không khóc nữa, hay không còn khóc được nữa, không phải vì mình đã chai đá, mà vì chị đã tập được cho mình nhìn cuộc đời vô thường và mọi sự ở đời sắc sắc, không không.

Chị không gọi cho em ngay – tuy rất muốn gọi – vì không muốn làm em thêm mủi lòng. Ý tưởng đầu tiên của chị là đi ra ngân hàng lấy cái hộp deposit box và soạn ra một ít nữ trang gởi cho NB.

Chị ngồi đây, viết cho NB email này và nhớ lại lúc chị qua Texas năm xưa… nhớ một hôm mấy chị em cùng nhau vui vẻ, “hăng hái” đi mua nữ trang. Chị cố nhớ lại món nữ trang nào NB thích nhất. Chị nhớ lúc mua bộ perles và các em nói, “em thích cái này, sau này chị ‘để lại’ cho em nha, v.v…” rồi tụi mình rũ ra cười với nhau.

Ờ héng, sao chị phải đợi đến lúc mình về chầu ông bà mới “để lại” cho các em? Chị sẽ soạn ra và gởi cho NB trước tiên. Chẳng những để nói với em là chị thương em rất mực, nghĩ đến em nhiều lắm, mà còn để được cái thú vui nhìn thấy các món nữ trang đó trên cổ, trên tay của em nữa.
Ceci dit, je m’en vais maintenant ………..
Thương
Chị M

Kingwood, ngày… tháng… năm…
Các chị thương mến,
Em rất xúc động để biết em được các chị thương yêu nhiều đến thế! Chị C đã cho em mấy món nữ trang quý hiếm và đắt tiền của chị; chị D nhường lại cho em chiếc nhẫn yêu thích đặc biệt; chị M lại hứa cho bộ Perles đắt giá nữa! Em nghẹn ngào viết mấy dòng này để chân thành cảm nhận tình cảm thân thiết và sự hỗ trợ tinh thần của các chị dành cho em trong lúc này. Đặc biệt cám ơn chị C luôn an ủi và khuyến khích em mấy hôm nay; thật tình nỗi buồn đau của em cũng đã nguôi ngoai đi rất nhiều!
Em thật là quá may mắn được làm em của các chị. Phải nói là quá may mắn để có những người chị tuyệt vời!!!

Thương các chị nhiều,
Em NB

Đọc xong những dòng thư qua lại của mấy chị em tôi cũng ứa nước mắt xúc động trước tình nghĩa ruột thịt. Tôi rất may mắn có một đại gia đình trên dưới hài hòa, trong ngoài đầm ấm, thương yêu, giúp đỡ nhau hết lòng.

* * *

Mấy hôm nay nhà tôi thấy tôi lăng xăng khảo giá mấy hãng Home Security, nàng phán, “Anh cứ đợi mất gà mới lo làm chuồng!” Quả thiệt đúng như vậy, “Ở đời đâu có cái dại nào giống cái dại nào” nên tôi cứ mò mẫm “làm chuồng sau khi gà đã mất” nhiều thứ chuyện khác nhau. Tôi lại triết lý vụn để tự an ủi, “Tất cả những gì xảy ra trên đời này cũng đều có lý do của nó”; và “con người ai cũng có số mệnh”; chuyện “Tái Ông mất ngựa” vẫn được truyền tụng trong dân gian; biết đâu rủi cái này được may cái khác. Cái may trước mắt là thằng lính không bị đưa đi những chiến trường khốc liệt trong lúc này; cái may to tát nữa là những người thân yêu hai bên đều được mạnh khoẻ, được sống đầm ấm, hạnh phúc trong tình thương yêu đại gia đình.

Kingwood 2011


« TRANG NHÀ »