Mưa Giông Buổi Tàn Thu Trên Rừng Kingwood

ngày 25.11.13


Lá đã rụng vàng sân
Mênh mang mùa thu chin
Cây trơ cành câm nín
Đợi chờ gì đông sang

Anh như lá thu vàng
Ở góc trời viễn xứ
Xót xa đời lữ thứ
Ngày qua ngày mây trôi

Em xa tít mùa khơi
Và mây che núi chắn
Anh rơi trong khoảng lặng
Nhìn mưa buồn phủ vây

….

Sáng hôm nay ở nhà. Một mình. Chung quanh đầy bóng tối của mưa giông. Ngoài trời âm u, xám xịt. Tôi không buồn bật đèn, cứ để bóng tối xâm lấn cả vào hồn tôi cùng chút rét lạnh của buổi tàn thu. Anh cố viết nhưng sao nghĩ hoài không ra chữ. Vào tủ sách lật qua lật lại vài trang nhưng chữ nghĩa cũng buồn như anh. Buồn như lá thu dưới cơn mưa giông buổi sáng đang rạp mình dưới mưa lạnh ngoài sân.

Gọi điện thoại cho một người bạn văn để cùng bạn nói về nhưng âu lo trăn trở. Tưởng vui với những đồng cảm, với những ưu tư… nhưng lại buồn.

Điện thoại cứ reo vang. Hết nỗi lo này đến nỗi buồn khác. Thật khó mà tưởng tượng một buổi sáng gió mưa với bao nhiêu tin xấu dồn dập – Ông bạn đồng khóa ở Florida vào nhà thương thông tim lần thứ hai cho biết đã đỡ hơn nhiều. Vợ ông bạn ở Minnesota cũng cho biết hắn phải vào nhà thương cấp cứu vì đêm qua “quên thở”. Bạn văn California cũng vừa vượt qua cơn đột quỵ, đang phục hồi và đang được Bác sĩ chăm sóc. Lại được tin một nhóm bạn Cali bay qua thăm một bạn thơ rất trẻ ở Dallas. Người trẻ này một thời thơ phú mông mênh, bặt tin một thời gian khá lâu giờ biết tin thì chàng đang ở thời kỳ cuối của bệnh ung thư cuống bao tử! Trong khi Mẹ cũng đang nằm nhà thương mấy hôm rồi. Tuổi xế chiều bất cập với những bệnh hoạn. Anh em chia nhau thăm viếng Mẹ. Sáng nay anh cũng muốn đi thăm nhưng các em thông cảm đường xa và mưa gió nên đã giành phần. Ôi kiếp nhân sinh luôn trầm luân với sanh lão bệnh tử!

Ôi toàn là chuyện nhà thương.
May chưa có chuyện nhà ghét.
Anh nghe xong im bặt.
Sương đã đậu khá nhiều trên mái tóc thời gian.

Ngồi đây, cố viết nhưng chữ nghĩa quay lưng. Anh cứ viết. Muốn viết xuống bất cứ điều gì chạy thoáng qua đầu. Không phải thơ, không phải phú, cũng chẳng phải văn. Chẳng ra hình ra dáng gì cả. Mưa giông ngoài trời vẫn ầm ỉ mà trong lòng lại trống vắng mênh mông. Mênh mông.

Viết cho những vấn cùng vương.
Viết nhưng không hết nỗi buồn mênh mông.

Tàn Thu 2013


« TRANG NHÀ »